Độc giả: Không thể chấp nhận sản phẩm chất lượng cùi bắp.
.
Không đợi Đỗ Trạch suy đoán thêm, Garl đã như sấm rền gió cuốn lao tới quảng trường “Thấu hiểu”, xem chừng là thật sự muốn phá hủy Bánh Xe Thời Gian.
.
—— Đó là thứ duy nhất còn sót lại có liên quan trực tiếp đến Thần Sáng Thế.
.
Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ này, Đỗ Trạch tự động phản xạ cất bước đuổi theo Garl. Phát giác hành động của Đỗ Trạch, giữa quảng trường, Tu mở to cặp mắt màu hổ phách. Hắn bật dậy chạy theo Đỗ Trạch. Điều này khiến Garl không vui, bởi y hủy diệt Bánh Xe Thời Gian là để tránh Tu tiếp xúc với nó. Chủ thần Chu Nho nhảy qua nhảy lại, ngón tay chỉ huy như một nhạc trưởng, vạch ra một làn tuyến giữa y và Tu. Một trận gió quét qua, chiếc mũ hề đỏ đen của Garl lúc lắc như thể có một thứ vô hình nào đó cọ xát vào nó.
.
“!”
.
Tu cứng đờ lại, dáng vẻ hắn trông rất kỳ cục, hai tay dính sát vào người như bị sợi dây thừng vô hình trói chặt. Đôi lông mày Tu nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại. “Thả ta ra.”
.
Garl làm mặt quỷ với Tu, giọng điệu tinh ranh như đang đùa giỡn với bạn bè: “Đợi ta giải quyết mối hoạ ngầm xong rồi sẽ thả ngươi ra.”
.
Mục tiêu của Garl là Tu, do đó Đỗ Trạch vẫn có thể tự do hành động, tên ngốc nào đó ngẩn người trước một loạt biến cố. Cậu vừa định chạy tới bên Tu đang bất động, nhưng tiếng bước chân của Chủ thần Chu Nho ở phía sau trong một thoáng có vẻ như đã ở xa tít tắp, Đỗ Trạch quay đầu lại thì chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé biến mất nơi cuối con đường.
.
“Đỗ Trạch!”
.
Nghe tiếng Tu gọi lớn, Đỗ Trạch mới phát hiện mình đang chạy về hướng mà Garl đã khuất dạng. Sau khi hoàn hồn, Đỗ Trạch chẳng những không dừng lại, mà còn cắn răng đẩy nhanh tốc độ tiến tới quảng trường “Thấu hiểu”, bỏ lại tiếng gọi của Tu ở sau lưng “Đỗ Trạch ——”
.
Xin lỗi nhé manh chủ đại nhân! Tiểu sinh tin chắc Chủ thần Chu Nho sẽ không hại anh! Đây là cơ hội duy nhất có thể tìm được Thần Sáng Thế ——
.
Trái tim Đỗ Trạch đập dồn dập, cũng chẳng biết là do chạy hay là do những chuyện sắp xảy ra. Ký ức cậu chưa lúc nào rõ ràng như bây giờ, khi Tu bế quan trong Cửa Trí Tuệ để học cách luyện rèn, cậu được John đưa tới quảng trường “Thấu hiểu”, mơ hồ biết được nguyên nhân mà Chu Nho tộc biến mất. Vì cái cục lông ngu ngốc nào đó mà cậu bị cuốn vào Bánh Xe Thời Gian, sau đó…
.
Một khung cảnh đen tối, vài âm thanh, một chiếc đồng hồ cát, đó là toàn bộ những gì mà cậu chứng kiến trong Bánh Xe Thời Gian.
.
Đỗ Trạch khẽ há miệng hít sâu một hơi, lại vẫn cảm thấy khó thở như cá thiếu nước.
.
Chủ thần Chu Nho nói: Bánh Xe Thời Gian là do Thần Sáng Thế ban tặng.
.
Tiếng vang ù tai xông vào óc, chúng thì thào khẽ khàng nhắc một câu chuyện: người đang nói chuyện với cậu trong bóng tối… là Thần Sáng Thế.
.
Âm thanh mập mờ lẫn tạp âm hỗn loạn như bị quấy nhiễu đó, đến từ Thần Sáng Thế.
.
—— Suy đoán này của cậu có đúng không?
.
Đầu Đỗ Trạch ong ong, cậu cố gắng nhớ lại âm thanh trong ký ức. Cậu không chỉ nghe thấy âm thanh đứt quãng đó mới một lần. Lần đầu tiên Đỗ Trạch nghe được nó là lúc cậu suýt bị Hỏa lãnh chúa thủ tiêu hồi còn ở đại lục phản diện. Trong bóng tối vô hạn, phảng phất như một giấc mơ, tiếng đối phương mập mờ mà nhiễu loạn như tín hiệu được phát ra từ chiếc điện thoại cũ kĩ.
.
[…Cậu… sao lại… sắp chết… Cậu ở đâu…]
.
Từ hai câu nói đó, có vẻ đối phương rất quan tâm đến sự sống của cậu, hơn nữa còn muốn tìm kiếm cậu?
.
Lần thứ hai nghe được âm thanh đó, chính là lúc đang ở trong Bánh Xe Thời Gian của di tích Chu Nho.
.
[… A… Bánh Xe Thời Gian…] Sau giây phút bất ngờ ngắn ngủi, âm thanh đó trở nên mừng rỡ: [Ta tìm được cậu rồi…]
.
Chủ nhân của âm thanh đang tìm cậu, đây là điều chắc chắn. Nếu đối phương thật sự là Thần Sáng Thế, vậy thì chính Thần Sáng Thế đã luôn tìm kiếm cậu? Giả dụ như vậy thì, Thần Sáng Thế tìm cậu, hiện cậu lại đi tìm Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch chợt cảm thấy một sự trào phúng thật khôi hài, đồng thời cũng rất khó hiểu — Điều gì có thể khiến Thần Sáng Thế phải tìm cậu chứ?
.
Là vì phát hiện cậu không phải người của thế giới này ư?
.
Gần như ngay lập tức, Đỗ Trạch lại nghĩ ngay tới lần xuất hiện cuối cùng của âm thanh. Đó là trong trận đánh BOSS Thần Quang Minh, cậu cầm quyền trượng của Thần Quang Minh, tiếp đó rơi vào ảo giác tối tăm.
.
[Cậu có biết tại sao mình lại đến thế giới này không?]
.
So với sự nhiễu loạn trong hai lần trước, âm thanh lần này rõ ràng như đang thì thầm vào tai cậu, ẩn chứa sự mê hoặc, tựa hồ như đang dẫn dắt. Chủ nhân của âm thanh đang tìm cậu, không chỉ phát hiện cậu không thuộc về thế giới này, mà còn biết nguyên nhân khiến cậu đến đây. Có vẻ đối phương đang tuyên cáo với cậu rằng nên cảm kích hắn, lại như nhắc nhở cậu, nhấn mạnh ám chỉ điều gì đó.
.
Có lẽ cần phải trực tiếp hỏi âm thanh kia mới có thể làm rõ tất cả mọi chuyện. Đỗ Trạch đến quảng trường “Thấu hiểu”, nhìn Bánh Xe Thời Gian to lớn đó, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực — cuối cùng cậu cũng đã tìm được một manh mối quan trọng rồi.
.
Garl trong trang phục hề đứng dưới Bánh Xe Thời Gian, y gắng sức nhảy lên vài cái, như muốn đạp vỡ cơ quan nào đó. Lấy Garl làm trung tâm, một vòng lửa hình tròn từ mặt đất bắt đầu khuếch tán ra bốn phía, chỉ trong chốc lát đã quét hết từng ngõ ngách trong di tích Chu Nho. Ánh điện chói mắt lóe lên, luồng khí mãnh liệt thổi bật mái tóc và quần áo Đỗ Trạch ra sau, thậm chí cả tai nghe cũng suýt văng ra. Đỗ Trạch cuống quít đè tai nghe lại, dùng quyển đồng nhân chắn đi ánh sáng trắng lóa đã che lấp toàn bộ quảng trường.
.
Ánh sáng trắng dần rút đi, quảng trường “Thấu hiểu” rối tung cả lên, những tờ giấy tư liệu trong phòng nghiên cứu bay tứ tung, không ít mẫu bị đốt trụi. Garl ngẩng đầu nhìn bánh xe vàng kim không mảy may hư hại gì, cách thứ nhất đã thất bại, nhưng y không nhụt chí. Garl vươn tay, vừa định dùng một cách khác thì đột ngột bị Đỗ Trạch ngăn cản.
.
“Dừng tay lại!”
.
Garl nhìn Đỗ Trạch đang chắn trước mặt, lắc đầu, hai quả cầu nhỏ trên đỉnh chiếc mũ khua vào nhau. “Ngươi không được ngăn cản ta, ta phải phá hủy Bánh Xe Thời Gian, với Chu Nho mà nói, nó rất nguy hiểm.”
.
Vòng quay của Bánh Xe Thời Gian chuyển động tuần hoàn ánh lên sắc sáng bóng của kim loại, vô tình phản chiếu nét đau thương của Garl.
.
“Ngươi muốn biết tin tức về Phụ Thần, phải không.” Chủ thần Chu Nho chỉ vào Bánh Xe Thời Gian, giọng nói tràn đầy mỏi mệt và đau xót. “Nhìn đi, đây là món quà mà Phụ Thần đã tặng cho bọn ta.”
.
“Ở kỷ nguyên thứ sáu, tộc Chu Nho bọn ta đã sáng lập nên nền văn minh máy móc. Phụ Thần rất tán thưởng điều này, người khen ngợi tộc nhân ta và trao Bánh Xe Thời Gian cho tộc Chu Nho.” Tiếng Garl càng ngày càng nhỏ lại. “Tộc nhân ta mừng rỡ khôn xiết, không chỉ vì được Phụ Thần ca ngợi, mà còn vì Bánh Xe Thời Gian là thần khí có thể tiếp cận với quy luật thời gian. Thông qua Bánh Xe Thời Gian, tộc Chu Nho có thể nghiên cứu quy luật của thời gian.”
.
“Đối với thời gian thần bí khó lường, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ, say mê nghiên cứu nó.” Giọng nói của Garl khô khan không chứa chút cảm xúc nào, như đang đọc một bài điếu văn. “Vào một ngày nọ, khi chạm vào Bánh Xe Thời Gian, toàn bộ tộc Chu Nho… đã bị quy tắc thanh trừ.”
.
Cũng như lúc trước, khi Đỗ Trạch hỏi về nguyên nhân tộc Chu Nho biến mất thì John lại thở dài cảm thán: có đôi khi quá tò mò, không phải là một chuyện tốt.
.
“Chỉ có những thần Chu Nho ở Thần Giới mới tránh được kiếp nạn, khi đó ta mới hiểu ra, có một số thứ không thể chạm vào. Tuy nghĩ như vậy là bất kính với Phụ Thần, nhưng ta vẫn luôn cho rằng, nếu lúc trước Phụ Thần không ban tặng Bánh Xe Thời Gian cho tộc Chu Nho thì thật tốt biết bao.”
.
Đôi mắt to của Garl ầng ậng nước, nhìn về phía Bánh Xe Thời Gian mà tràn ngập bi thương. “Nếu như vậy, mọi người đã không… biến mất…”
.
Đỗ Trạch ngẩn ngơ lắng nghe, dù cho đã đoán được nguyên nhân làm tộc Chu Nho biến mất, nhưng khi nghe Chủ thần Chu Nho kể lại rành mạch rõ ràng như thế này, cậu vẫn cứ cảm thấy ớn lạnh. Tộc Chu Nho cực kỳ cố chấp, lại còn tò mò, họ ham thích việc tìm tòi nghiên cứu những thứ họ không biết, đối với những nghiên cứu của mình lại càng đặc biệt nhiệt tình. Nhờ thế mà tộc Chu Nho mới có thể sáng tạo nên một nền văn minh máy móc huy hoàng, Thần Sáng Thế đã lợi dụng điểm này, tặng cho tộc Chu Nho một sợi thòng lọng quyến rũ.
.
Cũng có thể Thần Sáng Thế chỉ đơn giản là muốn tặng quà mà thôi, nhưng do tộc Chu Nho không biết tự lượng sức nên mới dẫn đến diệt vong. Trước khi gặp được Tinh Linh tộc, có lẽ Đỗ Trạch sẽ nghĩ như vậy, nhưng ngay lúc này đây, Đỗ Trạch chỉ có một cảm giác — Thần Sáng Thế không hổ là BOSS cuối, mỗi một chuyện mà ngài ta làm với từng chủng tộc đều ẩn chứa ý đồ xấu: Chu Nho vì tò mò mà diệt vong, Tinh Linh bởi vứt bỏ tình cảm mà lâm vào tuyệt cảnh, nếu ngay cả sự cuồng hóa của Thú tộc cũng tương tự như vậy thì đã có ba chủng tộc tàn lụi vì “phần thưởng” của Thần Sáng Thế — không một ai có thể hiểu rõ đặc điểm tính cách của mỗi chủng tộc hơn vị thần sơ khai đó, đến cả văn án của Nhất Diệp Tri Khâu cũng đã viết: tám chủng tộc vì muốn có được thiên phú, bằng lòng trả cho Thần Sáng Thế cái giá lớn nhất của mình.
.
Giờ xem ra, thay vì nói tám chủng tộc đã có được thiên phú, không bằng đổi lại là tự tạo ra nhược điểm cho bản thân mình…?
.
Một cảm giác khác lạ đột nhiên trỗi dậy, Đỗ Trạch cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không rõ nó lạ ở chỗ nào. Không để cho cậu có đủ thời gian suy ngẫm, Garl đứng kế đó đã triển khai hành động tiếp theo. Chủ thần Chu Nho lách qua người Đỗ Trạch, vươn tay chạm lên Bánh Xe Thời Gian, ngón tay luồn vào bên trong, nhìn kỹ mới phát hiện đó đều là công cụ máy móc tinh vi. Tại đường nối giữa bánh răng vàng và mặt thủy tinh, Garl khéo léo chuyển động ngón tay linh hoạt, ý đồ tháo dỡ bánh xe ra.
.
Dù biết Garl làm vậy bởi có nỗi khổ tâm, nhưng Đỗ Trạch vẫn phải ngăn cản Garl. Đối với cậu, Bánh Xe Thời Gian là manh mối quan trọng duy nhất còn sót lại.
.
“Ngài đừng ——”
.
Garl lườm Đỗ Trạch, chìa ngón trỏ ngoắc một cái, Đỗ Trạch lập tức bị một thứ giống như sợi dây vô hình trói buộc cơ thể. Không đợi Đỗ Trạch tìm hiểu xem nó là cái gì, thứ trong suốt kia đột nhiên run rẩy kịch liệt. Hiện tượng kì quái này đã làm kinh động tới Chủ thần Chu Nho. Garl sửng sốt nhìn về phía Đỗ Trạch, bật ra một đơn âm nghi hoặc: “Ơ?”
.
Tất cả Chu Nho đều thích chế tạo ra những thứ máy móc cá nhân khác biệt, mỗi người đều có sở trường trong lĩnh vực máy móc riêng. Ngoài hứng thú với những sự vật vô hình, Garl còn đặc biệt kết hợp chúng với máy móc. Những máy móc như vậy vừa mang những đặc tính của máy móc, lại có thêm linh tính của sự vật nguyên bản.
.
Sinh vật máy quấn lấy Đỗ Trạch hãi hùng tột độ, hệt như một con bạch tuộc cuốn lấy con mồi rồi chợt phát hiện ra đó là thiên địch cá chình mà hoảng sợ tháo chạy. Nó mất kiểm soát, hất Đỗ Trạch qua một bên như gắng hết sức ném một trái lựu đạn sắp nổ ra xa.
.
Nhác thấy Đỗ Trạch sắp đập vào Bánh Xe Thời Gian, với cường độ va đập kiểu đó, Nhân tộc tóc đen này dù có bất tử cũng sẽ bị thương nặng. Garl cuống quít ra lệnh tóm Đỗ Trạch lại, nhưng sinh vật máy của y lại không phản ứng vì khiếp sợ.
.
“!”
.
Chỉ trong tích tắc, cơ thể Đỗ Trạch đập mạnh vào bánh xe — không sai, là đập vào. Trước ánh nhìn hết sức kinh hãi của Garl, Bánh Xe Thời Gian lóe lên một luồng sáng chói mắt, và lại một lần nữa nuốt chửng thanh niên tóc đen.
.
Đỗ Trạch trôi nổi trong bóng tối, lặng thinh. Lịch sử trùng hợp một cách đáng ngạc nhiên, lúc trước, khi manh chủ bế quan, vì một sự cố ngoài ý muốn mà cậu đã tiến vào Bánh Xe Thời Gian. Dù sao cũng vào rồi, Đỗ Trạch không thèm nghĩ nhiều nữa, cậu nhất định phải nhân cơ hội này nói chuyện với chủ nhân của Bánh Xe Thời Gian, làm rõ tất cả chân tướng.
.
Bốn phía đều tối om om, không phân biệt được bên nào ra bên nào. Đỗ Trạch mang theo chút do dự không nói rõ được, chầm chậm nhưng rất kiên định hét lên với bóng tối xung quanh: “… Thần Sáng Thế?”
.
Âm thanh của Đỗ Trạch tựa như một giọt nước nhỏ vào trong mực đen, từng lớp từng lớp sóng rung động nối nhau khuếch tán ra xa, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng. Xung quanh không hề xuất hiện phản ứng nào, Đỗ Trạch thấp thỏm không yên, chẳng lẽ phỏng đoán của cậu đã sai rồi ư? Đỗ Trạch định thử lại lần nữa thì bất chợt một tạp âm rất khẽ tựa như gió lọt vào tai cậu.
.
[…]
.
Đỗ Trạch nín thở, bởi vì cả tiếng hít thở cũng có thể che lấp âm thanh của đối phương. Trong bóng tối truyền đến thứ âm thanh khẽ khàng lại mỏng manh, nếu như ví lần trước là tín hiệu không tốt, thì lần này chắc là không đủ điện.
.
[… Cậu… có nghe thấy không…]
.
Đỗ Trạch vô thức gật đầu theo bản năng, nhưng lại không biết đối phương có nhìn thấy được không, bèn khẽ “ừm” một tiếng. Cậu dùng âm lượng rất nhỏ, bởi vì thứ âm thanh đó cho cậu một cảm giác như thể sẽ ngắt bất kỳ lúc nào, bị vây hãm trong một thế tràn ngập nguy hiểm.
.
“Ngài là Thần Sáng Thế ư?”
.
[… Phải…]
.
Như bị ai đó phang một gậy xuống đầu, Đỗ Trạch cảm thấy xây xẩm mặt mày, không ngờ là cậu lại đang nói chuyện với BOSS cuối — thậm chí trước đây, cậu cũng đã từng giao tiếp với Thần Sáng Thế.
.
Người đang nói chuyện với cậu trong bóng đêm, đang tìm cậu, biết thân phận của cậu, là Thần Sáng Thế chân thật.
.
[… Cậu… ]
.
Âm thanh trong bóng tối bỗng nhiên bị ngắt, tim Đỗ Trạch cũng theo đó mà hoãn một nhịp. Khi đối phương lên tiếng lần thứ hai, giọng điệu rất khẩn thiết, giống như bị thứ gì đó đuổi bắt và bất chấp tất cả để truyền lại cho cậu một thông tin quan trọng.
.
[Mau… !]
.
Đoàng.
.
Đỗ Trạch ngỡ ngàng nhìn Garl trước mắt cùng với những mảnh thủy tinh và kim loại vàng rơi đầy đất —— tất cả đều là mảnh vỡ của Bánh Xe Thời Gian. Trong chớp nhoáng, cậu từ ảo giác bóng tối mờ mịt trở về hiện thực di tích Chu Nho.
.
Đỗ Trạch ngơ ngác đứng giữa đống mảnh vụn của Bánh Xe Thời Gian, suy nghĩ vẫn còn vướng lại ở âm thanh vừa rồi: câu nói cuối cùng kia rõ ràng vẫn chưa xong, rốt cuộc là Thần Sáng Thế muốn nói gì với cậu?
.
Mau? Mau tìm được ngài ta? Mau rời khỏi? Mau tiếp tục?
.
… Nói gì mà chỉ nói có một nửa, ghét chết đi được. _(;з” ∠)_
.
Rõ ràng đã nắm được một thông tin đột phá, thế nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy càng thêm bức bối. Nghe ngữ khí thì có vẻ Thần Sáng Thế đang rất sốt ruột, tên ngốc nào đó lại càng thêm nôn nóng, manh chủ đã sắp vượt qua phó bản Chu Nho rồi mà đến giờ cậu mới chỉ thu được một cái hố thông tin loạn xà ngầu. Đỗ Trạch tiếc nuối quét mắt qua đống mảnh vụn của Bánh Xe Thời Gian, hóa ra thần khí cũng có hạn sử dụng à, Bánh Xe Thời Gian tan tành mà không hề có dấu hiệu báo trước, quyền trượng của Thần Quang Minh cũng hệt vậy —— căn cứ vào những thông tin đã có, hoàn toàn có thể kết luận, quyền trượng của Thần Quang Minh chắc chắn cũng là thứ Thần Sáng Thế đưa cho.
.
Điểm kỹ năng luyện rèn của BOSS ngài nhất định vẫn chưa max, chất lượng hai thần khí làm ra đều cùi bắp như thế thì chịu sao cho thấu!
.
“Ngươi —— không sao chứ?”
.
Giọng nói lanh lảnh của Garl đã kéo lại sự chú ý của Đỗ Trạch, Chủ thần Chu Nho đứng trước mặt Đỗ Trạch, trong đôi mắt to đang mở lớn toát ra sự kinh ngạc cùng sự nghi vấn tràn ngập. Sự kích động sau cuộc đối thoại với Thần Sáng Thế của Đỗ Trạch cũng đã nguội lại, việc quan trọng nhất cậu cần phải làm bây giờ không phải là nghĩ về Thần Sáng Thế, mà là giải thích mọi chuyện vừa diễn ra.
.
Có lẽ không cần phải kể cho Garl… Đỗ Trạch nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ phía cửa vào quảng trường — nhưng vẫn phải giải thích với Tu.
.
Trên người Tu dính đầy máu, con rối bảy sao như cái bóng im lìm đứng sau hắn. Sau khi bước vào quảng trường, Tu ném cỗ máy trong tay ra, cỗ máy dài mảnh “cạch” một tiếng, nằm tê liệt trên mặt đất. Đó là một sinh vật máy có hình dạng giống cá hố, có thể thấy được máu tươi từ những nơi đứt gãy của nó đang chảy ra ào ạt. Nhận ra máu trên người Tu là của sinh vật máy, Đỗ Trạch thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại lập tức căng thẳng hẳn lên ―― Manh chủ đang nhìn chằm chằm vào cậu, dù là từ biểu cảm hay ánh mắt, chúng đều biểu thị hắn đang rất tức giận.
.
Tu bước qua vũng máu, tạo ra một chuỗi dấu giày nhỏ nhỏ. Bởi vì được vẽ nên từ máu tươi, cho nên chuỗi dấu chân đó làm cho người ta cảm thấy một loại khủng bố không rét mà run. Garl vốn muốn cản trở Tu tiếp cận Đỗ Trạch, nhưng lúc y tính hành động, ánh mắt Tu quét tới đã khiến vị Chủ thần Chu Nho này sững người, bất động.
.
Chu Nho là một chủng tộc cực kỳ cố chấp, nhưng ánh mắt ngoan độc lạnh như băng đó, đến cả cố chấp cũng không thể diễn tả được một phần vạn tình cảm chất chứa trong đó.
.
Đỗ Trạch trơ mắt nhìn Tu đi từng bước đến trước mặt mình, gương mặt Chu Nho đó không hề có biểu cảm gì cả, điều này càng làm cho cậu thêm lo sợ. Tu ngẩng đầu đối mặt với Đỗ Trạch, đôi mắt màu hổ phách tươi đẹp lạ thường, nhưng lại không thể nói rõ là mắt hắn hay máu dính trên người hắn đẹp hơn.
.
“Đừng rời khỏi tầm mắt ta. Rõ ràng em đã đáp ứng, đúng không?”
.
Đỗ Trạch theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, tuy dự tính của cậu đều là vì manh chủ, nhưng mà bỏ lại manh chủ để chạy như khi nãy thì quả thật không thể chấp nhận được.
.
“Tôi đang tìm, Thần Sáng Thế, Bánh Xe Thời Gian có liên quan với ngài ấy.”
.
Tu liếc nhìn những mảnh vỡ của Bánh Xe Thời Gian xung quanh, khó có thể hình dung được biểu cảm của hắn trong phút chốc ấy, dường như nó mang theo sự căm hận và bất cam mãnh liệt, còn có cả sự phẫn nộ.
.
“… Đối với em, Thần Sáng Thế quan trọng hơn ta?”
.
Đỗ Trạch lập tức lắc đầu, cậu muốn nói cho Tu rằng cậu để ý Thần Sáng Thế như vậy đều là vì hắn. Nhưng dưới sự khống chế vô hình, Đỗ Trạch không làm sao thốt ra được lời giải thích rõ ràng, chỉ có thể ậm ờ nói: “Tôi chỉ để ý tới anh.”
.
“Nhưng em sẽ vì Thần Sáng Thế mà bỏ rơi ta.” Cứ như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ bê vì công việc, Tu cố chấp truy hỏi cho bằng được: “Nếu sau này lại xảy ra chuyện tương tự, em vẫn sẽ làm vậy, phải không.”
.
Đỗ Trạch chỉ biết im lặng.
.
“A…”
.
Tu cười, Đỗ Trạch theo bản năng run rẩy, sát ý đáng sợ đó khiến người ta chỉ cần tưởng tượng thôi đã phải bừng tỉnh từ trong cơn mơ. Dù biết sát ý của Tu không phải nhằm vào mình, nhưng da đầu Đỗ Trạch vẫn cứ run lên.
.
“Đưa tay cho ta.”
.
Tu dịu dàng nói với Đỗ Trạch, trong ngữ điệu mềm mại đó lại ẩn chứa một sự ngọt ngào cuồng loạn.