Đây là từ ngữ duy nhất hiện lên trong đầu khi Đỗ Trạch mở mắt ra và trông thấy sinh linh đó.
.
Tưởng chừng như tất cả ánh sáng đều vỡ tan trên cơ thể hắn, suối tóc vàng nhạt mang theo cảm giác tinh khiết, rất dài và đổ xuống chấm đất, ngũ quan với tỉ lệ hoàn mỹ trông như một bức tượng thần tuyệt đẹp được nhà điêu khắc ưu tú nhất thế giới tạc nên bằng tất cả tâm huyết, không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng lại lộ ra một tư thái cao ngạo. Điểm khiến người ta quan tâm nhất phải kể tới đôi mắt, dưới sự tô điểm của ánh sáng, tròng mắt người nọ phô ra sắc vàng sáng ngời không đồng nhất. Nếu nói một bên là ánh mặt trời vàng thuần lúc giữa trưa, thì bên kia sẽ là ánh bạch kim của thời khắc nhật thực.
.
Thấy Đỗ Trạch tỉnh, chủ nhân của cặp mắt dị sắc vươn tay chạm nhẹ vào mặt thanh niên tóc đen, rất cẩn thận, như nơm nớp lo sợ chỉ cần chạm vào một cái sẽ lập tức tan thành bọt biển. Sau lưng người đó, ba đôi cánh màu trắng to lớn giương rộng, những sợi lông vũ trắng tinh không chút tạp chất rung động trong gió, đẹp tới mức có thể khiến người ta liên tưởng đến chốn thiên đường cực lạc.
.
Đây là… Tu?
.
Dù đã đoán được huyết mạch Thiên tộc của Tu sẽ thức tỉnh theo lời Thần Sáng Thế, nhưng khi chính thức đối mặt, Đỗ Trạch vẫn bị chấn động rất lớn — thật sự quá chói mắt, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã tự biết xấu hổ, như thể ngay cả việc nhìn chăm chú cũng là một sự khinh nhờn đối với Thiên tộc đó.
.
Đỗ Trạch muốn mở miệng gọi Tu, nhưng cổ họng như bị bông vải chặn lại không thể phát ra tiếng — không, phải nói là cậu hoàn toàn không kiểm soát được miệng mình để thực hiện hành động này. Cả cơ thể như bị phá hỏng không sao nhúc nhích được. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đó đại khái là di chứng của thuật phục sinh, chết đi sống lại đã quá nghịch lý rồi, nếu còn thêm hiệu quả hồi phục trọn vẹn thì vốn không còn gọi là pháp thuật, mà phải gọi là BUG.
.
Nhận thấy điều khác thường từ phía Đỗ Trạch, đầu ngón tay Tu ngừng một lát. Hắn nhìn Đỗ Trạch chăm chú, tỉ mỉ, từ đầu tới chân, dường như ngay cả hạt bụi trên móng tay thanh niên tóc đen cũng muốn xem xét tường tận. Biểu cảm người đó rất bình thường, ánh mắt rất bình thường, giọng nói rất bình thường, nhưng những cái “bình thường” đó điệp vào nhau, tự dưng lại khiến cho Đỗ Trạch cảm thấy sợ hãi đến thấu xương.
.
“Đỗ Trạch.” Ngón tay Tu lại chuyển động, đại biểu cho việc chữa trị bằng ánh sáng. “Em sẽ không sao cả.”
.
Đỗ Trạch dần mở to hai mắt, bởi vì ánh nhìn đầu tiên đã bị hình thái mới của Tu thu hút hết sự chú ý, Đỗ Trạch bấy giờ mới phát hiện vẻ ngoài của Tu không hề “ngăn nắp” như trạng thái.
.
Phía trên sắc vàng, bị nhiễm một lớp màu đỏ tươi.
.
Nơi được ánh sáng bao phủ dần dần lấy lại tri giác, Đỗ Trạch nhận thấy làn da được Tu chạm vào truyền tới một xúc cảm sềnh sệch, đó là máu tươi đang ngưng tụ — máu cũ đọng lại, máu mới chảy xuống càng tăng thêm sự ẩm ướt. Màu đỏ tươi đó không chỉ là máu, mà còn là vết thương, cho dù phần lớn được lớp quần áo nhỏ che đậy, nhưng vẫn có thể thấy được những đường nét dữ tợn kia.
.
Dù được quy tắc che chở, nhưng nó không có nghĩa là Tu có thể bình yên vô sự dưới công kích của Quyết định — quy tắc chỉ bảo đảm cho nhân vật chính không chết, chứ không hề bảo đảm rằng Tu sẽ không bị thương. Đỗ Trạch hoàn toàn không dám tưởng tượng tình huống mà Tu thức tỉnh huyết mạch Thiên tộc ra sao, đầu óc chỉ cần thoáng nghĩ về cảnh tượng đó, thì ngay cả thở cũng thấy đau đớn.
.
“Em sẽ khỏe lại.”
.
Đôi môi mỏng của Tu mím chặt, giọng nói chậm rãi mà tươi đẹp, như đang ngâm khúc thánh ca, âm cuối nhẹ dần mở ra một sự sợ hãi và phẫn nộ đến cuồng loạn.
.
“Ta sẽ làm em khỏe lên.”
.
Không cần xen vào chuyện của tôi — Đỗ Trạch muốn hét to, cho dù có việc gì thì cậu vẫn còn 0 giờ hoàn tác! Chỉ cần đến lúc đó cậu sẽ hoàn toàn hồi phục!
.
Nhưng, bây giờ cả một ngón tay cậu cũng không kiểm soát được. Đỗ Trạch chỉ có thể trừng mắt nhìn Tu như hoàn toàn không hề phát hiện ra vết thương trên người mình, vừa đổ máu vừa chữa trị cho cậu, đỏ và vàng đan xen, biến sự xinh đẹp đó thành một vẻ đẹp thê lương.
.
— Em không sao cả.
.
Cho dù tôi có sao, anh cũng sẽ không sao.
.
Đầu ngón tay Tu lướt qua đuôi tóc Đỗ Trạch, vuốt ve phần da vô cùng mịn màng sau cổ thanh niên tóc đen, màu sắc không đồng nhất trong đôi mắt đồng thời chớp lên vẻ u ám.
.
Hãy xem nếu những thứ quý giá trong cuộc sống bị phá hủy, cho dù chữa trị không còn một dấu vết nào, thì “bị phá hủy” đã trở thành một sự thật mặc định.
.
“Không có lần sau.” Tu thì thầm: “Ta bảo đảm.”
.
Đỗ Trạch lập tức hiểu được ý của Tu, từ nay về sau, Tu sẽ không để cậu phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa. Người đó có thể giữ được lời hứa này, không chỉ vì hắn đã thức tỉnh tất cả huyết mạch và có được năng lực hùng mạnh, mà càng vì hắn có thể chiếm được quyền lợi cao nhất của thế giới này chỉ trong tích tắc.
.
Thần Tháp đã lập ra, kẻ lên đỉnh phong thần, kẻ đầu tiên lên được đỉnh tháp sẽ là — thần tối cao.
.
Dù cho đã dùng hết mọi sức lực để duy trì nhịp thở, Đỗ Trạch vẫn thấy choáng vì thiếu dưỡng khí. Sau khi biết được mọi chân tướng, Đỗ Trạch hết sức kiêng kỵ với việc Tu trở thành thần tối cao, cậu phải ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn thành thần tối cao, bởi vì nó có nghĩa là Thần Sáng Thế phải chết.
.
Thần Sáng Thế nói, chỉ cần ta chết, cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này.
.
Có lẽ vì được Tu trị liệu, vừa có lẽ vì tình cảm quá mãnh liệt, Đỗ Trạch bất ngờ có thể vươn tay chộp lấy cổ tay Tu. Cậu nửa chống đỡ cơ thể, dù âm thanh như đang cố gắng tìm cách trôi ra từ sâu trong cổ họng từng chữ từng chữ một, nhưng cậu đã có thể nói chuyện.
.
“Tu — ”
.
Đỗ Trạch mới vừa gọi tên Tu, bỗng một cột sáng vàng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu họ theo phương vuông góc với mặt đất. Đỗ Trạch chợt hoa mắt, khung cảnh trước mắt đột ngột quay về đại sảnh tròn của Thần Tháp. Cột sáng vừa rồi không còn nghi ngờ gì nữa chính là “lối ra” luôn xuất hiện sau mỗi lần qua ải, nhưng chưa lần nào vừa khéo chiếu trúng vị trí của nhân vật chính như lần này, “thân thiết” truyền tống họ trực tiếp về đại sảnh tròn.
.
— Đến quy tắc cũng nóng nảy.
.
Trong đầu Đỗ Trạch chợt nảy lên một suy nghĩ như vậy, cậu còn chưa kịp xem xét đại sảnh trống trải cùng các pho tượng, thì chợt hào quang quanh cánh cửa ánh sáng – lối vào mỗi tầng Thần Tháp biến mất, một bóng dáng hiện ra.
.
Đỗ Trạch nhắm rồi lại mở mắt, dù cậu muốn trốn tránh hiện thực thế nào đi chăng nữa, thì khắc trong võng mạc vẫn là hình bóng cái người mà hiện giờ cậu không muốn thấy nhất.
.
Thần Sáng Thế tóc đen, mắt đen, mang kính và máy trợ thính, không khác cậu chút nào.
.
Tu nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thần Sáng Thế trước mặt, đập vào cặp mắt dị sắc là một Thiên tộc sáu cánh tóc vàng mắt vàng, mang đến cho hắn một cảm giác thân thuộc lạ kỳ. Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả không gian như rung chuyển.
.
Ầm —
.
Khi Tu hoàn hồn, khung cảnh bốn phía đã thay đổi — bầu trời đảo ngược, mặt đất làm bằng tinh thể băng, nếu thêm một cột sáng khổng lồ vươn thẳng trong mây, quả thật giống hệt vùng đất thất lạc. Từng mảng mây lớn cuộn xoắn trôi đến từ bầu trời ở phương xa, rồi rít gào bỏ đi, bóng râm đáp xuống người Tu hết tối rồi sáng, hết sáng lại tối. Tu ngồi trên mặt đất băng, phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn Đỗ Trạch, nhưng bên cạnh hắn đâu còn bóng dáng thanh niên tóc đen.
.
Cái này giống như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà*, thần kinh vốn đã căng chặt đến cực độ của Tu chợt gãy “rắc” từng chút một.
.
(* Cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà: Vốn là câu ngạn ngữ tiếng Anh, nguyên văn là “The last straw that breaks the camelback.” Một cọng rơm vốn không hề nặng, nhưng nếu cứ tiếp tục chồng chất rơm lên lưng lạc đà, cuối cùng sẽ có một sợi đè gãy lưng lạc đà. Từ đó có thể thấy, nếu tích lũy dần dần, rơm cũng có thể nặng như núi.)
.
Huyết khế thú đỏ rực hiện ra theo lời kêu gọi, nó nhận lệnh đi tìm Đỗ Trạch, nhưng chẳng hiểu sao cứ quanh quẩn một chỗ, chủ nhân của những ký hiệu đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Thấy thế, Tu nhìn về phía Thiên tộc sáu cánh cũng được truyền tống tới nơi này, u ám hỏi: “Đỗ Trạch đâu?”
.
Câu trả lời của đối phương là một chùm sáng, lướt qua mặt Tu vẽ nên một lỗ hổng thật sâu. Thần Sáng Thế lạnh lùng nhìn Tu, không hề che dấu sát ý của Người đối với Tu. Sau khi biết được chân tướng của thế giới, tâm tính Thần Sáng Thế đã nảy sinh một sự thay đổi kỳ lạ, Người phớt lờ việc thế giới này là một quyển tiểu thuyết, nhưng Người lại để ý việc vì sao Người là “nhân vật phản diện” còn kẻ này thì là “nhân vật chính”? Có chênh lệch sẽ sinh ra đối lập, có đối lập sẽ sinh ra mất cân bằng. Nếu như trước đây là vì muốn sống, thì giờ Thần Sáng Thế lại muốn giết Tu, thêm một phần đố kỵ và căm hờn vặn vẹo.
.
Cho dù bị quy tắc sắp đặt kết cục, Người cũng sẽ không hành động theo mong muốn của nó. Thần Sáng Thế liếc pho tượng của tám chủng tộc xung quanh, quy tắc đã viết thế, vậy thì Người càng muốn giết chết người nọ ngay dưới quy tắc!
.
Thịch ——
.
Một nhịp đập vô hình khuếch tán, như tiếng trống ngực vang dội trong không khí. Tu nghiêng đầu nhìn, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, pho tượng Thiên tộc bắt đầu sụp đổ, những mảnh vụn rơi xuống hóa thành hằng hà sa số đốm sáng. Những đốm sáng vàng nhạt đó lơ lửng tự do giữa Tu và Thần Sáng Thế, hơi nháy lên như có chút bàng hoàng. Tu còn chưa rõ nó có nghĩa gì, chợt thấy Thần Sáng Thế giơ tay lên, những đốm sáng đó như tìm được đồng loại, nhanh chóng tụ tập bên người Thần Sáng Thế, sau đó hóa thành những Thiên tộc “tiêu chuẩn” giống nhau như đúc.
.
Cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có đâm sâu vào da thịt như những cây châm nhỏ li ti, Tu chẳng nói năng gì mà nhìn phía quân đoàn Thiên tộc do Thần Sáng Thế chỉ huy, mỗi một Thiên tộc đều mang sức mạnh gần với chủ thần. Hắn đối đầu với đám thiên tộc đó, cũng như đang đối đầu với vô số Thần Quang Minh.
.
Đây thật sự là nỗi sợ khiến người ta tuyệt vọng.
.
Đám Thiên tộc vỗ cánh, từng tên nối nhau tấn công về phía Tu. Tu đứng dậy, đôi cánh trắng như tuyết giương rộng, vết thương trên người khép lại với một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Dù đối mặt với kẻ địch đáng sợ là thế, Tu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng xen lẫn điên cuồng, tầm mắt hơi hướng xuống từ trên cao tạo nên một thái độ hung hăng vênh váo.
.
Ngay lúc Thiên tộc đầu tiên đến gần, Tu đã xử lý phần lớn vết thương trên người qua một lần, sau đó không chút do dự chuyển đổi hình thái. Ưu thế của Thiên tộc nằm ở chỗ chúc phúc và chữa trị, cách chiến đấu yếu đuối nhưng dai dẳng. Cặp mắt dị sắc rũ xuống, khi mở ra lại thì đã chuyển sang màu hổ phách trong sáng, Chu Nho giơ cánh tay bé nhỏ lên, cỗ máy tám sao khổng lồ chân thật đứng dây một cách thong thả. Tuy những người khác không thấy, nhưng hai cỗ máy Kabbalah và John không hề biến mất, chúng bị những thương tổn khác nhau vì lối tấn công của Quyết định: John hoàn toàn đánh mất khả năng hoạt động, Kabbalah bị phá hủy một vài linh kiện, nhưng điều đó không gây trở ngại gì với việc tiếp tục chiến đấu của nó.
.
Tu nhìn tay mình, việc đổi hình thái khi nãy vô vùng thuận lợi, không chút trục trặc, sự mệt mỏi vô độ trước đây không còn xuất hiện nữa. Tu nở nụ cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ càng tô thêm vẻ xinh đẹp trên khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, đồng thời cũng rất nguy hiểm.
.
Không còn di chứng…
.
“Rầm rầm ầm — ”
.
Cho dù Kabbalah là thứ không ai địch lại, nhưng khi gặp phải sự tấn công của hàng vạn “Thần Quang Minh” như thế thì nó cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Từng mảng lớn linh kiện bị vót đi, bánh răng và bản thép rơi xuống. Sau khi Kabbalah tự hủy diệt cùng với đám Thiên tộc, cỗ máy canh giữ bên Chu Nho đã không còn bóng dáng.
.
Nhận thấy sự dao động từ không gian, một đôi cánh đằng sau Thần Sáng Thế khép mạnh lại, khó khăn tránh khỏi cú đánh bất ngờ. Long tộc tóc trắng mắt đỏ phá vỡ không gian, long thương trong tay quẹt qua cánh Thần Sáng Thế, bị dính một mảng máu tươi và lông trắng. Tuy đánh bất ngờ và đâm trúng Thần Sáng Thế, nhưng còn chưa kịp mở rộng kết quả chiến đấu thì đối phương đã chạy thoát.
.
Đôi tai hình vây cá của Tu khẽ xòe ra, nụ cười nở rộng: “Thật sự bỏ chạy.”
.
Ngay khoảnh khắc từ “bỏ” nối sáng từ “chạy”, móng vuốt sắt bén của Thú tộc tóc đỏ đã vói lên bả vai Thần Sáng Thế. Mắt Người phản chiếu hình bóng của Tu, đối phương lắc lắc đôi tai sư tử, nụ cười khát máu chứa đầy vẻ hoang dã khi bắt được con mồi.
.
Quá nhanh, nói về phản ứng và tốc độ cận chiến, không một chủng tộc nào có thể sánh với Thú tộc. Nhưng cho dù bị bắt giữ, biểu cảm của Thần Sáng Thế vẫn không thay đổi nhiều, đám Thiên tộc bị Kabbalah dẫn đi khi nãy đã lục đục đuổi về. Hai tên Thiên tộc gần nhất giơ cao kiếm sáng, một kẻ bổ vào cánh tay Tu, một kẻ bổ vào đầu Tu. Đối với đường kiếm sắp rơi xuống, Tu không hề chớp mắt, hắn như không nhìn thấy đường kiếp sắp chặt đứt cánh tay và đầu mình, móng vuốt cứ đâm thẳng vào ngực Thần Sáng Thế, bóp chặt trái tim đang nảy lên.
.
“Xoẹt.”
.
Đó là tiếng vang khi kiếm đâm vào máu thịt, chém đứt xương cốt, đồng thời cũng là tiếng khi trái tim và mạch máu bị tách khỏi nhau.
.
Máu tươi vung vẫy đầy đất, đầu lâu và cánh tay cũng đồng thời rơi xuống, nhanh chóng hóa thành tử khí bốc hơi sạch sẽ. Thần Sáng Thế cầm trái tim chỉ còn dính một dây mạch trở về, sắc mặt u ám nhìn phù thủy trước mặt. Tu cũng trả về một ánh mắt tối tăm, suy nghĩ của hai người vào giờ khắc này hoàn toàn thống nhất.
.
— Chỉ chút nữa thôi là có thể giết được hắn.
.
Tiếc nuối chỉ nảy sinh trong một cái chớp mắt, Thần Sáng Thế giương cánh bay lên cao, lúc này tất cả Thiên tộc đã quay về, bao vây Tu không chừa một đường sống. Thần Sáng Thế nhìn xuống Tu trong vòng vây, dù đối phương hiện giờ là phù thủy bất tử, nhưng Thần Sáng Thế biết một cách — chỉ cần liên tục phá hủy cơ thể phù thủy, Người có thể nhân lúc đó để tìm kiếm chiếc hộp sinh mệnh và phá tan nó.
.
Thiên tộc trong cùng giơ cao kiếm sáng, Thiên tộc đứng giữa ngâm lời chúc phúc, Thiên tộc ngoài rìa bày thế phòng ngừa Tu sử dụng ma pháp không gian thoát khỏi giam cầm. Đây vốn không phải là quyết đấu cá nhân, mà là lấy sức mạnh cá nhân để chống lại một chủng tộc. Thiên tộc bổ kiếm xuống đầu, tứ chi, cơ thể Tu, dù có bất tử, nhưng mùi vị mặc người ta xâm lược đúng là không thể chịu được.
.
Tu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt lên, lửa hồn sâu trong đồng tử bùng cháy mãnh liệt, đốm sáng nhảy nhót chớp mắt hóa thành tia lửa điện lan rộng ra.
.
“Xẹt — ”
.
Đường kiếm Thiên tộc sắp chém xuống bỗng bị một trường đao đỏ bạc cản lại, gã nhìn Ma tộc mắt tím trước mặt được hồ quang điện vây quanh, gương mặt vạn năm đông cứng cuối cùng cũng xuất hiện chút dao động.
.
“Đừng quá đáng.” Ma tộc đó cong môi lên.
.
Tia sét vàng hình cung khuếch tán mãnh liệt, nó rất nhỏ, thay vì nói là một tia sét không bằng đổi lại thành một tia hồ quang điện. Một rừng tia sét chỉ nhỏ như sợi tóc, lại khiến mỗi một Thiên tộc chạm phải nó hóa thành than cốc. Tia sét vàng khuếch tán ra mười mét thì chuyển sang màu tím, tuy thể tích đột ngột tăng vọt, nhưng sức mạnh lại nhỏ hơn rất nhiều. Thiên tộc xung quanh không chết thì bị thương, Tu đứng giữa khoảng đất trống đã được dọn sạch, sắc mặt trắng bệch, một hàng máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng. Dù bây giờ có thể tự do đổi hình thái, nhưng mới vừa thức tỉnh tất cả huyết mạch xong mà liên tục đổi hình thái chiến đấu với cường độ cao, thân thể sẽ chịu gánh nặng cực lớn. Lần quyết đấu kế tiếp không thể đổi hình thái bừa bãi như trước nữa.
.
Trong một thoáng chiến trường bỗng hơi tĩnh lại, thấy Ma tộc, khuôn mặt tất cả Thiên tộc đều đổi sắc, ánh mắt hoang dại mang đầy hận thù. Trong tình huống hết sức chỉ mành treo chuông, một tiếng “ầm” quen thuộc vang vọng khắp chiến trường, Tu quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, cách đó không xa, pho tượng Ma tộc bỗng nổ tung tóe hệt như pho tượng Thiên tộc, mảnh vụn rơi xuống hóa thành những đốm sáng tím. Khác với sự bàng hoàng của đốm sáng vàng, mục tiêu của những đốm sáng tím rất rõ ràng, chúng tụ tập quanh Tu, sau đó hóa thành vô số Ma tộc.
.
Không một lời nói dư thừa, Ma tộc và Thiên tộc đụng độ nhau, toàn bộ không gian chớp mắt chuyển thành chiến trường Thiên tộc và Ma tộc. Áp lực của Tu tức thì giảm bớt, dù vẫn có vài Thiên tộc tấn công hắn, nhưng chút công kích này đối với Tu chỉ như gãi ngứa. Hắn có thể cảm nhận được mối liên hệ đặc biệt với đám Ma tộc. Tuy không thể trực tiếp ra lệnh cho đám Ma tộc đó, nhưng họ sẽ tác chiến cộng đồng, vì trong người họ chảy cùng một dòng máu.
.
Mỗi một khắc đều có Thiên tộc hoặc Ma tộc chết đi. Trong cuộc chiến Thiên Ma, Thiên tộc am hiểu chữa trị vốn không phải là đối thủ của Ma tộc thiên về phá hoại, huống chi cuộc chiến trước cũng đã tổn thất một nhóm người. Với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, Thiên tộc bị Ma tộc tiêu diệt như tằm ăn lên. Thần Sáng Thế vừa mới giải quyết xong một Ma tộc tấn công Người, thì bỗng thấy Tu đứng ngay trước mặt.
.
“Nói cho ta biết Đỗ Trạch ở đâu.” Tu vẫy cây đao Phẫn Dục nhiễm máu, âm thanh trầm thấp từ tính để lộ vẻ cười đùa chế giễu. “Ta sẽ cho ngươi được chết một cách thoải mái, nhỉ?”
.
Thần Sáng Thế lạnh lùng liếc Tu một cái, không hề mở miệng.
.
Tu nheo cặp mắt tím lại, Thiên tộc sáu cánh trước mắt hắn bỗng biến thành một Tinh Linh tóc trắng mắt xanh — chính là phiên bản Tinh Linh của hắn. Cùng lúc đó, tiếng pho tượng vỡ tan lại một lần nữa vang lên, vô số đốm sáng màu lục tràn ra từ tượng Tinh Linh, tụ tập dưới chân Thần Sáng Thế. Một đám Tinh Linh xinh đẹp cầm cung hiện ra từ vầng sáng lục, họ gia nhập trận chiến giữa Thiên tộc và Ma tộc, căng dây cung nhắm thẳng vào Ma tộc.
.
Bên dưới đánh rất náo nhiệt, bên trên cũng rơi vào cơn ác chiến. Tu chặt đứt mũi tên mà Thần Sáng Thế bắn tới, tia sét tấn công thì bị đối phương dùng ma pháp thực vật kéo đi. Tu vỗ cánh dơi muốn lao về phía Thần Sáng Thế thì bị trận tên của đối phương cầm chân, chỉ có thể rút ngắn khoảng cách theo từng bước nhỏ.
.
Trước khi Tu chạm đến Thần Sáng Thế, cuộc chiến bên dưới đã có kết quả, xác chết gần như bao trùm cả mặt đất tinh thể băng, Ma tộc dưới lối tấn công liên thủ của Thiên tộc và Tinh Linh thì bị diệt sạch không còn một ai. Tuy nhiên Thiên tộc và Tinh Linh tộc cũng phải trả một cái giá thảm thiết: số lượng Thiên tộc còn sống được tính bằng hàng đơn vị, sau khi Tinh Linh tộc gia nhập thì khá hơn một chút, ít nhất vẫn còn giữ được một nửa nhân số. Tinh Linh còn rải rác giơ cao trường cung, nhắm ngay Ma tộc duy nhất còn tồn tại giữa không trung.
.
Tu vung Phẫn Dục, sấm sét đánh rơi mưa tên rậm rạp, chỉ một lát ngừng lại, Thần Sáng Thế bắt lấy thời cơ tạo ra khoảng cách. Tu nhìn Thần Sáng Thế ở phía xa, lại liếc Tinh Linh tộc bên dưới, nụ cười nơi khóe môi dần dần biến mất.
.
“Vướng bận.”
.
Tiếng nói trầm thấp đến âm cuối thì chuyển sang khàn đục, phù thủy giơ cao lưỡi hái tử thần. Dưới lời kêu gọi của Tu, sinh linh đã ngã xuống lấy một hình thái hoàn toàn khác mà bò lên. Tiếng vỡ tan của pho tượng Vong Linh truyền rõ vào tai từng người, những đốm sáng xám tràn ra không trực tiếp hóa thành Vong Linh, mà bám vào thi thể nằm đầy đất, tăng tốc độ “hồi sinh” người chết.
.
Khi còn sống bất kể là Ma tộc, Thiên tộc hay Tinh Linh tộc, sau khi trở thành Vong Linh đều dứt bỏ mọi thù oán, cùng nhau tấn công Tinh Linh tộc hãy còn hoảng hốt. Không cần biết sức mạnh của Vong Linh tộc rốt cuộc như thế nào, nhưng số lượng bấy giờ đã gấp hai Tinh Linh tộc, mà con số này vẫn còn tiếp tục gia tăng theo số Tinh Linh tộc chết đi — không chết thì thôi, sau khi chết lại còn tăng thêm sức chiến đấu cho đối phương, Vong Linh tộc thật sự là ác mộng của mọi sinh linh.
.
— Thật thế sao?
.
Một con quỷ đang hút máu Tinh Linh thì bỗng bị một bóng đen phủ lên, nó vừa ngẩng đầu, đã bị nắm tay kim loại khổng lồ bóp thành bụi phấn.
.
“Tích —— đã tiêu diệt kẻ địch X1; số XH12172 tiếp tục chấp hành nhiệm vụ thanh lý.”
.
Tu lặng im nhìn chằm chằm Thần Sáng Thế đối diện, pho tượng Chu Nho phía sau người đó đã nứt thành mảnh vụn.
.
“Là ta…” Phù thủy cất giọng nói khàn đục: “Ngươi dùng hình thái của ta.”
.
Nếu như bề ngoài của Tinh Linh là trùng hợp, thì Chu Nho tóc nâu đang đứng trước mặt hắn đây đã nói lên tất cả — Thiên tộc lúc đầu không chút bất ngờ cũng chiếu lại hình dáng của hắn.
.
Đối với lời chất vấn của Tu, Thần Sáng Thế từ chối cho ý kiến, Người từ đầu tới cuối không hề nói một câu với Tu. Tu phớt lờ sự im lặng của đối thủ, ý nghĩ muốn giết chết Thần Sáng Thế nay càng mãnh liệt hơn —— hắn không thích người nào bắt chước hình dáng của mình, bởi vì điều này vô cùng có khả năng sẽ khiến Đỗ Trạch chú ý.
.
Với Tu hiện giờ mà nói, chỉ cần một chút không vui sẽ dẫn đến cảm xúc đen tối vỡ đê.
.
Vong Linh xung quanh bị cỗ máy tiêu diệt hầu như không còn, ánh mắt Tu đáp lên những pho tượng còn sót lại. Trải qua bốn vòng chiến đấu, hắn đã hiểu đại khái quy tắc của trò chơi. Đây là một cuộc thay đổi và luân chuyển các chủng tộc, quy luật rất đơn giản — nó tái hiện lịch sử của đại lục hỗn độn.
.
Kỷ nguyên thứ nhất Thiên Ma phân tranh, kỷ nguyên thứ hai Tinh Linh liên minh, kỷ nguyên thứ ba Vong Linh khôi phục, kỷ nguyên thứ tư đế quốc Chu Nho.
.
Hình thái khác nhau — hoặc nói huyết mạch chủng tộc chính là chìa khóa mở ra một kỷ nguyên, có thể nói ngoại trừ Tu không ai có thể thông qua trạm kiểm soát cuối cùng này. Chỉ cần tuân theo quy luật đổi hình thái trước, sẽ có thể chiếm được ưu thế trong cuộc chiến kế tiếp — pho tượng hóa thành chủng tộc sẽ trở thành sự trợ lực lớn mạnh nhất.
.
Cỗ máy tiêu diệt Vong Linh tộc xông tới, Chu Nho bé nhỏ ghé vào vai cỗ máy, nó khiến người ta chưa kịp cười đã dâng lên nỗi sợ hãi — cỗ máy mà đứa nhóc tạo ra vừa rồi đã tiêu diệt hết Vong Linh tộc hình thành từ ba chủng tộc trước. Trước khi họ tới gần, Tu chuyển đổi hình thái, chúa tể của kỷ nguyên thứ năm là Long tộc, bởi vậy xuất hiện trước mặt tất cả Chu Nho là một Long tộc tóc trắng mắt đỏ trẻ tuổi.
.
Cỗ máy vung nắm tay khổng lồ lên, hung hăng đập về hướng Tu. Cú đấm gió thổi tan hình bóng của Long tộc, Tu di chuyển nhanh đến cạnh pho tượng Long tộc, nhìn pho tượng thờ ơ, đáy mắt ánh lên một sự hoang mang, lập tức chuyển thành thấu hiểu.
.
Nếu như nó tuân theo lịch sử, vậy thì trong lịch sử đại lục hỗn độn, Chu Nho tộc không bị chủng tộc khác đả đảo, khả năng lớn nhất khiến họ diệt vong là đến từ bản thân họ. Vậy…
.
Tu nhắm nghiền hai mắt, trong bóng đêm vô tận, ngọn lửa xanh lam dập tắt, một ngọn đuốc khác rực lên ánh lửa màu cam.
.
Ngay khi Tu biến thành Chu Nho, những cỗ máy ở đây đều ngừng hoạt động, Chu Nho trên vai chúng như khói bị gió thổi tan, cả không gian giờ chỉ còn lại hai Chu Nho giống nhau như đúc đối đầu, thêm cỗ máy tĩnh lặng càng tô lên vẻ hiu quạnh.
.
Ầm ——
.
Tiếng pho tượng Long tộc vỡ nứt phá tan sự tĩnh mịch, Tu chuyển hóa thành Long tộc còn nhanh hơn cả Thần Sáng Thế, vì thế bên cạnh hắn tức thì hiện ra một đám Long tộc: Kim Long, Sắc Long, Bảo Thạch Long… Nhóm cự long giương những đôi cánh lớn với đủ loại sắc màu, gió nổi lên gần như thổi bay vị Thần Sáng Thế “nhỏ bé”.
.
“Ngươi đã thua.” Tu nhếch miệng cười với Thần Sáng Thế.
.
Thần Sáng Thế từ chối cho ý kiến, ngay khi Người chuyển thành Thú tộc, những đốm sáng đỏ chen chúc nhau hóa thành Thú tộc hình thành thế trận giằng co với Long tộc.
.
Tuy Long tộc mạnh hơn Thú tộc rất nhiều, nhưng số lượng lại chưa đến một phần mười Thú tộc. Kiến nhiều cắn chết voi, kết cục của Long tộc đã được định sẵn. Tu không thèm để ý đến việc Long tộc bị diệt, với hắn mà nói, tranh thủ được Long tộc cũng có nghĩa là đã giành thắng lợi. Bởi vì xen kẽ với Thần Sáng Thế, kế Thú tộc là Nhân tộc, cũng chính là pho tượng cuối cùng, sẽ trở thành chiến lực của hắn.
.
Long tộc suy tàn, Thú tộc hưng thịnh; Nhân tộc nổi dậy, Thú tộc tiêu vong.
.
Khi thanh niên tóc vàng mắt xanh chỉ huy Nhân tộc bao vây Thần Sáng Thế, Thần Sáng Thế cũng cảm nhận được mùi vị chiến đấu đơn độc như Tu lúc đầu. Toàn quân Thú tộc bị diệt, pho tượng tám chủng tộc đã vỡ vụn, Thần Sáng Thế buông móng vuốt xuống, Người không còn chủng tộc nào để mượn được nữa, đành phải hóa thành hình dáng Nhân tộc giống Tu như đúc. Làm như vậy là để Thần Sáng Thế không phải chết trong tay những Nhân tộc khác, dù bề ngoài chẳng qua cũng chỉ giống nhau, nhưng ai lại muốn thấy “bản thân” chết trong tay kẻ khác chứ.
.
Tu đến trước mặt Thần Sáng Thế, đối phương rõ ràng không nguyện nói với hắn một câu. Tu cũng không nhiều lời, rút kiếm bổ tới cổ họng Thần Sáng Thế.
.
Có lẽ do biết phản kháng cũng không có hiệu quả, Thần Sáng Thế buông hết kháng cự mà vẫn không nhúc nhích. Ngay lúc trường kiếm sắp sửa khảm vào Thần Sáng Thế, Tu cảm nhận được một sự nguy hiểm trước nay chưa từng có, cổ tay hắn run lên, cứng rắn bẻ góc trường kiếm sang bả vai Thần Sáng Thế.
.
“Tí tách.”
.
Lượng lớn máu tươi chảy ra, nhỏ xuống mặt băng. Tu nhìn thoáng qua miệng vết thương trên vai Thần Sáng Thế, sau đó liếc sang vai trái mình, ở cùng một vị trí, xuất hiện một vết thương trí mạng hoàn toàn giống với đối phương.
.
Đây là…?
.
Tu đâm lên cánh tay Thần Sáng Thế một lỗ hổng, tức thì thấy tay mình như bị một thanh kiếm vô hình tạo ra vết thương tương tự.
.
— Dù hắn tấn công Thần Sáng Thế thế nào đi nữa, đều sẽ trở lại trên người hắn y nguyên như vậy.
.
Điều này thoạt nhìn trông như bảo vệ Thần Sáng Thế, nhưng sắc mặt Thần Sáng Thế còn khó coi hơn tro tàn. Người phải trăm cay nghìn đắng mới tạo ra được thế cục này, rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng, lại bị quy tắc quấy nhiễu rồi thất bại trong gang tấc — chỉ Người mới biết đây không phải là bảo vệ Người, mà quy tắc đang nhắc nhở kẻ đó. Kẻ đó không ngốc, sẽ nhanh chóng phát hiện sự thật bị Người ra sức đảo lộn.
.
Tu sa vào trầm tư, thế cục bây giờ đã trở nên bế tắc, hắn không thể ra tay với Thần Sáng Thế, giết Thần Sáng Thế, đồng nghĩa với giết chính mình.
.
… Giết chính mình?
.
Một suy nghĩ hiện lên rất nhanh trong đầu Tu, Tu nhìn Thần Sáng Thế hoàn toàn không khác gì mình, từ từ nở một nụ cười.
.
“Thì ra là thế…”
.
Nơi đây tái hiện các kỷ nguyên từ trước tới nay của đại lục hỗn độn — dù là kỷ nguyên của quá khứ, hay kỷ nguyên của tương lai.
.
“Ngươi đại diện cho ta, mà ta đại diện cho Nhân tộc.”
.
Tu nhét kiếm vào tay Thần Sáng Thế, Thần Sáng Thế muốn giãy dụa, lại bị những Nhân tộc khác giữ chặt, đành phải mặc Tu ép cầm kiếm.
.
“Kỷ nguyên của Nhân tộc sẽ chấm dứt, tiếp theo…” Tu bắt tay Thần Sáng Thế, đâm kiếm vào trái tim mình. “Là kỷ nguyên của ‘ta’.”
.
Rắc —
.
Tiếng vỡ thanh thúy vang lên, quang cảnh xung quanh tựa như thủy tinh bị chùy sắt đập tan thành từng mảnh. Tu run rẩy chớp mắt một cái, phát hiện hắn và Thần Sáng Thế bỗng như bị đổi vị trí. Lúc này, hắn đang cầm kiếm đâm xuyên qua trái tim đối phương.
.
— Sau Nhân tộc, ngươi sẽ là chúa tể của kỷ nguyên mới.
.
Trong xa xăm dường như có một sự sống nào đó thở dài mỹ mãn.
.
Mắt Thần Sáng Thế từ ***g ngực trái bị xuyên thủng dời sang Tu, dựa theo kịch bản của quy tắc, Long tộc mới là vai mà Người phải sắm, cuối cùng mới có thể hình thành thế cục Tu chống lại Nhân tộc của kỷ nguyên thứ bảy. Sau đó, Tu sẽ đánh bại Nhân tộc chấm dứt cuộc chiến cuối cùng này. Nhưng, Thần Sáng Thế lại không diễn theo kịch bản, Người thay thế vị trí của “Tu”, mà Tu thì đại diện cho Nhân tộc, nếu “Nhân tộc” giết “Tu”, vậy có nghĩa là Tu không thể trở thành chúa tể của kỷ nguyên mới.
.
Quy tắc sẽ không cho phép tình huống này xảy ra, vì thế nó cũng sửa chữa thiết lập, gần như để lộ đáp án ra trước mắt Tu.
.
Thấy quy tắc cưng chiều Tu như vậy, mắt Thần Sáng Thế ánh lên phẫn hận, ánh lên bất đắc dĩ, ánh lên ghen tị, ánh lên xót xa, cuối cùng lắng đọng lại thành tuyệt vọng và ác ý sâu thẳm.
.
Cứ cho là kẻ này có thể trở thành thần tối cao thì sao chứ, hắn sẽ không hạnh phúc —
.
Tu thấy kẻ trước mặt mở miệng, như đang phun ra từng chữ đứt quãng một cách khó khăn dưới gông cùm xiềng xích nào đó:
.
Ngươi, sẽ, hối hận.
.
— Hối hận vì đã giết ta.
.
Nụ cười trên môi Thần Sáng Thế càng lúc càng nở rộng: ngươi, sẽ, mất đi…
.
Trước khi Tu thấy rõ chữ cuối của Thần Sáng Thế, ánh sáng của cả không gian như vụt tắt, chỉ còn bóng tối sâu thẳm không thấy được năm ngón tay.
.
Ngay khi Thần Sáng Thế xuất hiện, Đỗ Trạch đã thấy không ổn, cậu rất rõ, Thần Sáng Thế hiện giờ vốn đã bị quy tắc biến thành quà qua ải để tặng Tu.
.
Tu nhìn về phía Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch vừa định nói với Tu, chợt thấy Thiên tộc cạnh mình bỗng hóa thành Nhân tộc, mà Thần Sáng Thế đối diện thì giống như pho tượng thủy tinh bị vỡ tan thành từng mảnh. Đỗ Trạch không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng sự sợ hãi khó nói thành lời đã bóp nghẹn hơi thở của cậu — trong tích tắc vừa rồi, cậu định cầm lấy tay Tu nhưng chỉ bắt được không khí, hệt như lúc trước khi rời khỏi phó bản Long tộc, tay cậu xuyên qua tay Tu, trong suốt đến gần như chỉ còn là ảo ảnh.
.
Biến mất.
.
Cậu sẽ biến mất.
.
Sự bối rối và hoảng hốt mãnh liệt nối nhau tới, cho dù cơ thể sẽ nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng Đỗ Trạch cũng rõ hơn ai hết cái cảm giác bị thanh kiếm Damocles* treo trên đỉnh đầu. Cậu nhìn về phía mà Thần Sáng Thế đã biến mất, nơi đó chỉ còn lại một “ngọn lửa” trong suốt — cho dù nhìn không rõ, cũng có thể thông qua khung cảnh vặn xoắn mà cảm nhận được một vật thể không màu như ngọn lửa thiêu đốt, giải phóng nguồn năng lượng lớn mạnh vô tận.
.
Đó là thần cách của Thần Sáng Thế, lúc này đang lơ lửng tại ngai thần, bành trướng từng chút một. Người sáng suốt đều có thể nhận ra, nếu không nhanh chóng thu nạp nó, khi sức mạnh kinh hồn đó bành trướng tới một mức nhất định, sẽ nổ tung và hủy diệt tất cả.
.
Đã không còn đường quay về, máu toàn thân Đỗ Trạch như đông lại, trái tim như bị một cái kềm vặn xoắn — dù Tu có tiếp nhận thần cách để trở thành thần tối cao hay không, đều không thể thay đổi kết quả rằng cậu sắp biến mất.
.
Tu quay đầu lại thì bỗng thấy sắc mặt Đỗ Trạch tái nhợt quá mức, hắn nhíu mày, vươn tay vòng qua eo Đỗ Trạch, kéo thanh niên tóc đen vào lòng mình.
.
“Đừng lo lắng.” Thanh niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh mỉm cười nói, âm thanh dịu dàng thoảng như đang kể một cái kết có hậu của đồng thoại: “Sẽ chấm dứt nhanh thôi.”
.
Chấm dứt…
.
Phải kết thúc rồi ư?
.
Đỗ Trạch tựa vào ngực Tu, độ ấm và nhịp đập trầm ổn từ đối phương truyền đến khiến cậu dần bình tĩnh. Con ngươi màu đen ánh lên một sự quả quyết, Đỗ Trạch chưa từng có thôi thúc phấn đấu quên mình để hoàn thành một việc như giờ phút này — cậu muốn ở bên Tu, nếu việc biến mất tiếp theo không thể thay đổi, vậy thì nghĩ cách quay lại.
.
Thần Sáng Thế đã kêu gọi cậu từ “bên ngoài”, vậy Tu đã trở thành thần tối cao cũng có thể làm được, thứ chênh lệch duy nhất giữa họ chính là sự hiểu biết về chân tướng của thế giới. Bởi vì Thần Sáng Thế là thần sơ khai nên mới phát hiện ra chân tướng thế giới, Tu không có ưu thế này, nhưng cậu có thể trực tiếp nói cho hắn biết chân tướng.
.
Đỗ Trạch nắm chặt ống tay áo Tu, cậu muốn nói cho Tu biết chân tướng của thế giới, nhưng khi mở miệng, lại phát hiện mình không thể nói nên lời, tựa như chốt mở microphone đột ngột bị người ta tắt đi. Đỗ Trạch vô cùng quen thuộc với tình huống bị sức mạnh vô hình ngăn cản này. Ở quá khứ cậu không biết đó là gì, giờ thì cậu đã biết tất cả đều phát sinh từ chữ viết.
.
Quy tắc không cho cậu tiết lộ chân tướng, là vì có liên quan đến cơ chế vận hành của thế giới này, gần giống với một kiểu phòng vệ bản năng.
.
Nhưng…
.
Thần Sáng Thế nói với cậu rằng: cậu là người “trên”, có thể không cần tuân thủ quy tắc của thế giới.
.
Không thể cất tiếng, không thể nói chuyện, đây đều là ảo giác, quy tắc chỉ tạo ra dấu hiệu giả ngoài mạnh trong yếu. Trước kia, Đỗ Trạch bị dấu hiệu giả này lừa gạt, cho nên chỉ đơn giản ngừng lại, giờ Đỗ Trạch muốn phá vỡ ảo ảnh giác quan này, loại bỏ quy tắc.
.
“… , … Tôi…”
.
Âm thanh mang làn điệu kỳ lạ bật khỏi môi Đỗ Trạch, khi cậu đã đủ sức phát ra tiếng, sức mạnh vô hình đó chỉ giằng co với cậu được một lát thì lập tức bại trận. Đỗ Trạch thấy cổ họng được thả lỏng, không còn bị hạn chế lời nói nữa.
.
“… Tôi không phải người ở thế giới này.”
.
Nghe Đỗ Trạch nói, sắc mặt Tu chợt đổi, Đỗ Trạch đang định giải thích, lại nghe giọng Tu hoang mang hỏi: “Vừa rồi… em nói gì? Ta không thể hiểu thứ ngôn ngữ này.”
.
Đỗ Trạch như bị một chậu nước lạnh xối từ đầu tới chân, trái tim nguội lạnh. Vốn tưởng phá vỡ quy tắc là có thể nói ra mọi chân tướng cho Tu, nhưng sự thật chứng minh cậu vẫn quá ngây thơ. Cậu đã quên mất người ở đây không cùng một thứ tiếng với cậu, quy tắc không thể ngăn cậu nói, nhưng có thể hủy bỏ “phiên dịch” giữa người ở đây và cậu — cậu có thể xem, nghe, đọc hiểu mọi loại chữ viết và ngôn ngữ ở đây, nhưng người ở đây thì phải dựa vào sức mạnh khác để nghe hiểu được những gì cậu nói.
.
Vật thể vô hình đó lại nói với Đỗ Trạch: ngươi là độc giả, là người đến từ bên ngoài.
.
Giờ chính là lúc ngươi nên rời khỏi thế giới này.
.
Đồng tử Tu co rút nhanh, đầu ngón tay trượt qua khóe mắt Đỗ Trạch.
.
“… Vì sao lại khóc?”
.
Cậu khóc ư?
.
Đỗ Trạch vươn tay muốn chạm thử, lại đụng phải tay Tu, sau đó cứ thế mà đặt thẳng lên mu bàn tay Tu.
.
“Tu…”
.
“Ừ?” Tu đáp lại.
.
Chỉ cần không nhắc đến chân tướng, quy tắc sẽ không cản cậu. Đỗ Trạch áp mặt vào tay Tu, đôi chân mày rũ xuống vẽ nên một đường nét đau đớn.
.
“… Tôi rất thích một câu chuyện.” Đỗ Trạch khẽ nói: “Rất thích rất thích, thích đến nổi muốn câu chuyện đó trở thành sự thật. Nhưng, có người bảo tôi đừng ngu ngốc, câu chuyện chỉ có thể là câu chuyện, là hư ảo, làm sao có thể trở thành sự thật.”
.
Đỗ Trạch nhìn người mà mình thích nhất, giọng nói đều đều, âm cuối rung lên.
.
“Anh có thể hiểu được chứ?”
.
Tu yên lặng nghe, hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của Đỗ Trạch, mà chỉ ngoắc ngón tay.
.
“Ta cũng thích một câu chuyện.” Tu cười nói, một chuỗi nguyên tố gió viết nên một dòng chữ trên không trung. “Nếu đó là câu chuyện này, ta sẽ khiến nó trở thành sự thật.”
.
— Đỗ Trạch và Tu mãi mãi bên nhau.
.
Dòng chữ xanh nhạt không hề chói mắt, nhưng lại khiến Đỗ Trạch khó lòng chịu được buộc phải nhắm chặt mắt, môi mím thành một đường thẳng vì cơn co rút nơi trái tim.
.
Đỗ Trạch, đừng rời khỏi ta.
.
Được.
.
Em tin ta chứ.
.
Tôi tin anh.
.
Em phải nhìn ta.
.
Tôi luôn luôn nhìn anh.
.
Đỗ Trạch, ta thích em.
.
…
.
Tôi cũng thích anh.
.
Thần cách không màu dần dần bành trướng đến tận cùng, Đỗ Trạch né khỏi cái ôm của Tu, thúc giục Tu đứng dậy. “Đi thôi.”
.
Tu đứng lên, ánh mắt nhìn chăm chú Đỗ Trạch không chớp mắt.
.
“Đỗ Trạch, vừa rồi vì sao em khóc.”
.
Đỗ Trạch lại né tránh ánh mắt của Tu, cậu nhìn đại sảnh tròn trống trải, liếc mắt thì thấy những người khác nằm dưới đất — bất kể More hay Rachel, dưới công kích của Quyết định, tất cả mọi người đều không còn tiếng động.
.
“… Nghĩ đến John, Ariel đều đã mất.”
.
Đó không hẳn là nói dối, nhưng hiển nhiên chỉ là một cái cớ, có điều Tu vẫn đón nhận lời giải thích của Đỗ Trạch, đây là sự quan tâm đặc biệt chỉ dành cho Đỗ Trạch.
.
“Sau khi lấy được thần cách.” Tu kéo tay Đỗ Trạch, đi về phía trước. “Ta có thể cứu được họ.”
.
“Thật là tốt.”
.
— Thật là tốt, cho dù cậu không thể quay lại, vẫn sẽ có người bầu bạn bên cạnh người này.
.
Đỗ Trạch rũ mắt xuống, sau đó giằng khỏi tay Tu.
.
Tu dừng bước lại rồi quay đầu, thấy Đỗ Trạch đứng sau hắn nói: “Anh đi trước.”
.
“… ?”
.
“Còn nhớ, tôi đã nói gì không.” Thanh niên tóc đen hơi mở to mắt, vẻ mặt đầy sự hồi tưởng: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
.
Đỗ Trạch vươn tay đặt lên tai nghe của mình, dùng một ngữ điệu và vẻ mặt nghiêm túc như trong ký ức mà nói rằng: “Tôi muốn thấy anh, thành thần.”
.
【Mục đích của ngươi?】
.
Trong một khoảnh khắc xa xôi trước đây, phù thủy chất vấn thanh niên tóc đen đang bày tỏ ý tốt với hắn, mà câu trả lời của thanh niên tóc đen chỉ có thể dùng từ vớ vẩn để hình dung.
.
【Tôi muốn thấy anh, thành thần.】
.
Vô cùng vớ vẩn, nhưng lại trở thành sự thật không thể nghi ngờ.
.
Nhớ lại hình ảnh đó, Tu nheo mắt lại, nụ cười dịu dàng rộ lên, trong mắt là tất cả sự yêu chiều của mình.
.
“Được.”
.
Thanh niên tóc vàng mắt xanh cất bước dài, từ trước tới nay hắn vẫn như thế, dù có gặp nhiều đau khổ hơn nữa, vẫn bước vững chắc về phía trước. Đỗ Trạch đứng sau luôn nhìn theo bước chân Tu lên ngai thần, không chớp mắt, gần như tham lam nhìn chăm chú vào hình bóng huy hoàng của người nọ.
.
— Hãy cùng xem thiếu niên Tu làm thế nào để thức tỉnh các huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước đi trên con đường của vị thần chinh chiến.
.
Trái tim nhảy nhót trong ***g ngực vắng lặng, Đỗ Trạch đè ***g ngực nhức nhối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nước mắt lại tuôn rơi.
.
Hẹn gặp lại, Tu, hẹn gặp lại.
.
Tu chạm ngón tay vào thần cách trong suốt, thoáng chốc, ánh sáng không mấy rực rỡ nở rộ khắp đại sảnh tròn, cuối cùng bị hút dần vào cơ thể Tu. Ánh hào quang xoay chuyển trong mắt Tu, lúc này đây hắn đang sở hữu một sức mạnh không tài nào hình dung. Nếu Tu muốn, hắn thậm chí có thể hủy diệt thế giới bất cứ lúc nào. Sức mạnh tối cao mang đến quyền lợi tối cao, trong các kẻ mạnh cao quý của đại lục hỗn độn, không một sinh linh nào có thể ngỗ nghịch chúa tể Tu. Tu cười thỏa mãn, quan trọng nhất là, hắn có thể ở bên Đỗ Trạch mãi mãi.
.
Leng keng —
.
Một tiếng vang nhỏ truyền tới từ phía sau, vị thần tối cao của thế giới quay đầu lại.
.
“… Đỗ Trạch?”
.
Sau lưng hắn, một khoảng không hiu quạnh, chỉ còn một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm đó.
.
————————————
* Thanh kiếm Damocles: nói ngắn gọn là sự nguy hiểm luôn luôn đe dọa. Ai muốn đọc câu chuyện về thanh kiếm Damocles thì vào đây
Lời editor: E hèm, gần hết truyện rồi mà mình thấy xưng hô của bạn Trạch cứ thiếu tình cảm sao nhỉ, tính sửa những không biết sửa thế nào, chả hiểu sao cứ nghĩ tới việc bạn Trạch em em anh anh với bạn Tu là mình nổi hết da gà da vịt lên. Trong suy nghĩ của mình thì bạn Trạch kiểu hơi tự ti trầm cảm, không biết bộc lộ cảm xúc nên để tôi-anh nghe nó có lý hơn. Vậy nên mình dẹp luôn khỏi chỉnh sửa gì hết, mong là các bạn không chê.