Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 479: PN2



Chương 22: Chiến dịch theo đuổi của Cần thiếu gia (2)

'Đến đón em đi ăn cơm, anh rất bình thường.' Hắn đứng lại, gỡ kính râm trên mắt xuống nhìn cô gái bởi vì vội vàng chạy xuống mà hơi thở vẫn còn hổn hển kia.

'Em nói muốn anh qua ăn cơm với em hồi nào chứ ?' Hoa Lôi rất muốn đập chiếc túi xách trên tay vào đầu hắn.

Tiếc là, dưới ánh mắt chú mục của nhiều người...

Đợi đã, nhiều người ?!

Cô nhìn ba người sau lưng Sầm Dung Cần lại nhìn vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng, ủy khuất, càng nhiều hơn là tức giận và không cam lòng của Tân Vũ Hàm...

'Vũ Hàm, đi thôi, người ta là đến tìm Hoa tiểu thư.' Đồng nghiệp A lúng túng khoác tay Tân Vũ Hàm kéo đi.

'A, anh ta là Sầm Dung Cần sao ? Sầm Dung Cần của tập đoàn Dương Bách ?' Đồng nghiệp B vẻ mặt si mê hỏi.

Mà biểu tình trên mặt Tân Vũ Hàm lúc này khó coi cực kỳ, cắn môi lườm lườm nhìn Hoa Lôi.

Nếu như không lườm cô như vậy, Hoa Lôi có lẽ sẽ không kích thích cô em họ này làm gì.

Nhớ tới những lời mà lần trước Tân Vũ Hàm đã quát vào mặt cô ngay trước nhà cô cộng thêm thái độ chống đối trong khoảng thời gian này, bản tính nghịch ngợm trong Hoa Lôi trỗi dậy.

Vẻ mặt vốn đang giận dữ chợt đổi thành ý cười ngọt ngào, cô đi thẳng về phía Sầm Dung Cần, chủ động khoác tay lên cánh tay hắn, 'Không phải nói em tự qua đó là được hay sao ? Còn đến đón em làm gì ?'

Sầm Dung Cần có chút sửng sốt, cô gái này thay đổi cũng nhanh quá nhỉ ? Vừa nãy không phải còn muốn ăn tươi nuốt sống hắn sao ? Giờ lại chơi trò gì đây ?

Thấy hắn không phối hợp, Hoa Lôi vươn tay len lén véo vào eo hắn một cái, thấp giọng nói, 'Mau ôm em đi.'

Tuy không biết cô làm vậy là có ý gì nhưng mỡ đưa đến tận miệng, làm gì có chuyện không ăn ? Hắn y lời, thân mật ôm cô vào lòng, 'Đi thôi.'

Lúc hắn ôm cô xoay người rời đi mới chú ý đến ba cô gái đứng cách đó không xa đang nhìn họ trừng trừng, một trong số đó khá quen mắt, hình như là cô gái lần trước đến công ty hắn bày tỏ lung tung.

Nhưng Sầm Dung Cần chỉ làm như không nhìn thấy, cũng như lúc đến, ung dung ôm người lên xe.

Khi hai người đến chỗ xe đậu, giọng nói nũng nịu của Hoa Lôi còn văng vẳng vọng đến, 'Hoa sáng nay đẹp lắm nhưng lần sau không cần lãng phí như vậy đâu.'

'Em thích là được.' Giọng ôn hòa của người đàn ông vọng ra trước khi cửa xe sập lại.

Tân Vũ Hàm tức đến suýt nữa thì cắn nát môi, trời ạ, cô không muốn ở Singapore thêm một giây phút nào nữa, cô phải quay về Malaysia bằng không sau này mỗi lần gặp Hoa Lôi ở công ty chắc chắn sẽ giận điên lên.

*****

'Vừa nãy em chỉ là...'

Xe nổ máy rồi, Hoa Lôi lúng túng lên tiếng.

'Em muốn chọc giận cô gái kia sao ? Cô ta làm gì em ?' Hắn cũng không phải ngốc, chỉ cần suy luận một chút là biết.

'Vũ Hàm muốn chứng minh trước mặt anh em ấy quyến rũ hơn em cỡ nào, em chỉ thử một chút cho em ấy xem.' Dù sao ở trước mặt hắn cô cũng không phải người thiện lương gì, thậm chí còn từng mắng cô mưu mô xảo trá, vậy thì cứ để hắn tiếp tục nghĩ như vậy cũng được.

Sầm Dung Cần gật đầu, 'Thử hay lắm.'

Hoa Lôi, '...'

Hắn đang tỏ ý tán đồng sao ?

Khi xe dừng trước cửa một nhà hàng nào đó, cô không xuống xe chỉ nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại cô.

'Anh rốt cuộc muốn thế nào ?'

'Muốn thử xem làm sao theo đuổi con gái.' Hắn ung dung đáp.

Theo... theo đuổi???

Ý hắn là, muốn theo đuổi cô sao ?

Choáng toàn tập !

'Xuống xe, ăn cơm !' Tài xế đã mở sẵn cửa, hắn xuống xe trước sau đó vòng qua phía cô ngồi, kéo cô xuống xe.

Đến cuối cùng, Hoa Lôi không chỉ bị cưỡng chế đi ăn cơm mà buổi chiều còn bị áp giải đến chỗ hắn.

Vốn cô định nhân lúc hắn vào thư phòng nhận điện thoại thì chuồn đi nhưng khi nhìn thấy mớ lộn xộn trong phòng khách thì chân đi không nổi nữa.

Bình hoa hôm qua bị đụng vỡ, nước chảy lênh láng làm bẩn hết tấm thảm đắt tiền, hoa trong bình đã héo một nửa rơi đầy trên sàn, trên sofa báo, tạp chí vung vãi, còn trên bàn trà là mấy ly nước trái cây chưa uống hết sớm đã hỏng mất.

Thật không thể tưởng tượng, ai biết hôm qua hắn lại không bảo ai đến dọn dẹp. Mà xem tình huống hiện tại dường như người này cũng không có ý định dọn dẹp. Với cái tính ưa sạch sẽ của hắn vậy mà cũng chịu được sao ?

Cô vào bếp định lấy túi rác ra dọn dẹp phòng khách một chút thì lại bị quang cảnh hỗn độn trong bếp làm cho giật cả mình, nhất là ly cà phê kia, trong ly vẫn còn vết tích của cà phê chưa uống hết, lạnh ngắt, chất lỏng biến màu đen xỉn, hắn bắt đầu uống cà phê từ lúc nào vậy ?

Mà với người trước giờ không xuống bếp như Cần thiếu gia, bếp làm sao có thể loạn đến thế này ?

Hơn nữa không phải tối qua hắn với cô ăn tối ở ngoài sao ?

Đã không còn thời gian suy xét, Hoa Lôi quyết định dọn dẹp phòng khách trước sau đó mới dọn trong bếp.

Haizz, thật sự làm người ở làm đến quen luôn rồi, tốt xấu gì cô cũng là một tiểu thư danh giá vậy mà giờ lại thành người ở chuyên dụng của hắn.

*****

Lúc Hoa Lôi ở phòng khách bận bịu thì Cần thiếu gia lại ung dung ngồi sau bàn làm việc ở phòng sách, trước mặt là chiếc laptop đang mở, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào màn hình, hai tay múa như bay trên bàn phím.

Người không biết nhìn vẻ mặt này của hắn chắc còn tưởng đang bàn bạc hợp đồng gì lớn lắm chứ thực ra...

Cần thiếu gia đang ở trên Skype chat với quân sư của mình, Trình Chi Nam.

Tặng hoa, hẹn đi ăn mấy chiêu mà con trai thường dùng để cưa cẩm con gái này nọ, nếu như là người khác đương nhiên là không cần dạy nhưng Cần thiếu gia không thể coi là người thường được, điều này dĩ nhiên là do Trình Chi Nam tự kết luận.

Muốn dụ dỗ Hoa tiểu thư quay lại, nhưng quay lại rồi thì sao đây ?

'No cơm ấm cật mà, anh tư.' Bạn học Trình Chi Nam vô lực thì thào.

'Cô ấy không chịu lưu lại, chẳng lẽ muốn anh ép buộc sao ?'

Nhưng không thể phủ nhận đề xuất này không tồi tí nào.

'Đây không phải là ép buộc mà là thể hiện bản tính chiếm hữu của đàn ông, OK ? Chị ấy không chịu, vậy thì nghĩ cách để chị ấy chịu. Bỏ thuốc cũng được.' Nói tới câu cuối, Trình Chi Nam cũng không nhịn được mà bật cười.

Tự nhiên lại nhớ tới lần trước ông anh nào đó bị người ta bỏ thuốc ngay tại nhà mình, tuy rằng không biết rõ nội tình nhưng dù sao cũng nghe được phong phanh.

Nhưng hắn tin bằng vào năng lực của anh tư tuyệt đối không cần dùng đến thủ đoạn hạ lưu như bỏ thuốc làm gì.

Nhưng lời hắn vừa nói xong thì avatar của đối phương lại đổi thành màu xám, rõ ràng là đã offline.

Đúng là qua cầu rút ván mà, Trình Chi Nam lầu bầu một câu.

*****

Tốn hơn một tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong phòng khách, Hoa Lôi thở phào một hơi sau đó vào bếp bắt đầu thu dọn bên trong.

Khi Sầm Dung Cần từ thư phòng bước ra thì phòng khách vốn hỗn độn không chịu nổi đã sạch sẽ ngăn nắp như thường ngày, xoay người đi vào bếp, thấy cô đang chiến đấu hăng say với chiếc bàn bếp hỗn độn, thuần tục mà nghiêm túc dọn dẹp, lau chùi.

Không biết tại sao, lòng hắn rung động lạ thường.

Nếu như hắn sinh ra, lớn lên trong một gia đình bình thường, có đầy đủ tình thương yêu của cha mẹ, nếu như hắn không phải lớn lên trong gia đình giàu có, không có người làm phục vụ chắc hắn đã nhìn qua cảnh tượng này rất nhiều lần, thậm chí quen với nó.

Nhưng, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy.

Hoặc có lẽ có thấy nhưng chưa bao giờ nghiêm túc để ý như lúc này.

Bởi vì trong khoảng thời gian dài cô ở đây chăm sóc hắn, do hắn cực không thích có người lạ xâm nhập vào không gian riêng của mình nên tất cả việc trong nhà từ lớn đến nhỏ đều do cô xử lý.

Trước đây, hắn quả thật đã ủy khuất cô rất nhiều.

Một cô gái chịu vì một người đàn ông làm đến mức này, nếu như không phải có cảm tình sâu đậm bên trong thì chưa chắc chịu tự mình làm lấy, cho dù dùng danh nghĩa báo ân cũng không thể làm đến mức này.

Huống gì cô cũng xem như là một đại tiểu thư được sủng ái từ nhỏ.

Tất cả các cô gái mà hắn biết, đừng nói là tiểu thư nhà khác, ngay cả các cô tiểu thư của nhà họ Sầm cũng chẳng ai được như vậy, nhất là mấy chị em cùng cha khác mẹ với hắn, trước giờ luôn coi khói dầu phòng bếp như kẻ thù, câu nói « muốn bắt được trái tim của người đàn ông thì phải bắt được dạ dày của anh ta trước » đối với họ chỉ là một chuyện rất xa vời chứ đừng nói gì đến dọn nhà, rửa bát.

Nhưng Hoa Lôi không giống như vậy.

Giờ nghĩ lại, tất cả những chuyện cô đã làm cho hắn, thực ra hắn sớm đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ có điều, trước khi cô rời đi, hắn chưa từng suy nghĩ sâu xa, cũng chưa từng thừa nhận.

Thực ra đối với cô, lòng hắn sớm đã không còn bình lặng nữa rồi.

Một cô gái, đối với anh không hề giữ lại, đối với anh yêu thương có thêm, cùng anh sớm chiều ở chung, chỉ cần là con người, sao có thể không có cảm giác ?

Sao có thể, không động tâm ?

Nếu như để lỡ mất cô, thực sự hắn phải hối hận cả đời vì đã phạm phải một sai lầm lớn như vậy.

Hắn nhìn cô gái đeo tạp dề đứng rửa chén, lau dọn bếp một cách chuyên chú kia, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác... rất khác thường, rất xa lạ.

Cảm giác giống như... người thân?!

Đây là thứ cảm giác mà ngoại trừ năm đó hắn cảm nhận được từ anh hai ra thì không có bất kỳ người nào khác có thể mang đến.

Một loại cảm giác mang tên hạnh phúc !