Độc Hoa

Chương 51: Đứa trẻ



Oscar tò mò nhìn qua khung cửa sổ. Thằng bé không biết chuyện gì đang diễn ra ở ngoài kia những gì nó biết là đêm hôm qua có một chiếc phi thuyền rơi xuống khu số 7 của nó. Nói là khu 7 nhưng thật ra chỉ là một đống rác bẩn thỉu nằm kế bên một đống rác bẩn thỉu hơn – khu 8. Thế giới mà Oscar đang sống là một thế giới có khoa học kĩ thuật tiên tiến nơi con người sống sung sướng dưới sự phục vụ của robot tân tiến. Nhưng nực cười là những kẻ nghèo hèn như Oscar lại không được hưởng sự ưu đãi như vậy.


Liên Minh Đế Quốc dưới sự cai trị của hoàng gia Hadleigh đã chia nơi này thành 8 khu. Khu 1 là nơi ngự trị của của người trong hoàng tộc. Khu 2 là nơi dành cho tứ đại gia tộc chỉ có những người đứng đầu tứ đại gia tộc mới có khả năng bước vào nơi này mà không qua kiểm duyệt. Khu 3 là nơi dành cho những quý tộc khác không nằm trong dòng chỉ của tứ đại gia tộc cũng như những nhánh nhỏ của họ, khu 4 thuộc về nhưng gia tộc suy thoái và dân thường có tiền nhưng không có địa vị. Khu 5 và 6 là nơi ở của dân thường. Dưới đó là khu 7, nơi dành cho dân nghèo. Cuối cùng là khu 8 – nơi bị 7 khu còn lại căm ghét và cùng không một ai hi vọng sẽ bị đẩy xuống nơi rác rưởi này. Khu 8 là nơi tệ hại nhất bẩn thỉu nhất, nơi sinh sôi của đám tù nhân cũng như những tên tội phạm. Một nơi tăm tối và đầy dơ bẩn.


Thật là nực cười làm sao. Oscar thầm nghĩ sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn những người dân đang xúm lại bao vây lấy chiếc phi thuyền đã bị vỡ thành trăm mảnh. Có vẻ như những người trong đó đã chết hết và những người dân thuộc khu 7 kia cũng chẳng phải đang khóc thương cho họ. Bọn chúng chỉ đang cố nhặt nhạnh được thứ gì đó có thể bán được rồi ra chợ đen đổi lấy gì đó cũ kĩ của đám quý tộc tầng trên mà thôi.


Rầm.


Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo. Oscar giật mình đưa mắt nhìn lên Jim. Jim không say rượu cũng chẳng dùng chất kích thích nhưng gương mặt của gã lúc này đỏ lử tựa như gã đã phải chạy một đoạn đường khá dài vậy. Jim đưa mắt nhìn chằm chằm Oscar dường như gã đang phân vân xem liệu đứa trẻ trước mặt có đáng tin không. Có lẽ vì sự thoi thóp của "món đồ" trong người gã quan trọng hơn bất kì thứ gì lúc này nên gã không dừng lại quá nhiều liều để miếng vải to trên tay mình xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng.


Vải được bỏ ra, Oscar giật mình khi thấy được bọc trong tấm vải là một đứa trẻ. Cả người nó lúc này be bét máu. Cơ thể nhỏ bé cuộn tròn lại run rẩy từng cơn một. Sự mỏng manh của đứa trẻ khiến Oscar cũng phải thả chậm hô hấp của mình như sợ rằng chỉ cần thằng bé thở mạnh một chút thôi là đứa trẻ sẽ bị vỡ tan.


"Lấy cho tao hộp cứu thương ở dưới tầng hầm." – Jim chợt ra lệnh sau đó bắt đầu xem xét vết thương của đứa trẻ.


Oscar hơi ngạc nhiên liếc nhìn gã đàn ông râu ria xồm xoàm kia nhưng rồi thằng bé vẫn nghe lời chạy xuống tầng hầm tối tăm tìm kiếm hộp cứu thương. Nó biết Jim từng là một bác sĩ giỏi của khu 5 nhưng vì gã ta đã vô tình giết một vị quý tộc mà bị đẩy xuống khu 7. Mới đầu Jim là vẫn giữ cho mình sự lương thiện của một vị bác sĩ, thậm chí ông ta còn không ngại cưu mang một người phụ nữ nghèo cùng với đứa con trai lớn tướng của bà ta là Oscar. Kết quả Jim nhanh chóng bị sự đói nghèo của khu này bào mòn ngay cả người phụ nữ ông ta cưu mang cũng bỏ đi với gã tình nhân khu trên vứt lại Oscar cho Jim nuôi.


Tuy nhiên tất cả chỉ là quá khứ rồi. Giờ gương mặt của ả đàn bà kia ra sao, Oscar cũng chẳng thể nào nhớ nổi. Thằng bé khoanh tay một góc nhìn Jim đang giúp đứa trẻ xử lý vết thương. Nó không hiểu Jim vì sao muốn cứu đứa trẻ này. Gã không phải người tốt, ít nhất hiện tại gã hoàn toàn không phải người tốt.


Nó muốn hỏi tất nhiều điều nhưng cuối cùng lại lựa chọn ngậm miệng tránh làm gã đàn ông kia phân tâm. Trời đã gần sáng, Jim cuối cùng cũng đóng lại hộp dụng cụ của bản thân. Gã không hề biết trên trán của gã đã lấm tấm mồ hôi mà chỉ trừng mắt xem từng nhịp thở mỏng manh của đứa trẻ trước mắt.


"Nó sẽ sống chứ?" – Oscar chợt mở miệng hỏi. Thằng bé biết bản thân mình hỏi vậy không phải vì lo lắng cho đứa trẻ mà chỉ đơn giản là tò mò.


"Ta không biết. Tất cả đều phụ thuộc vào nó." – Jim trả lời một cách thờ ơ.


Gã giao lại mọi việc trong phòng khách cho Jim rồi nhanh chóng trở về phòng mình để ngủ. Một đêm không ngủ đã hao mòn quá nhiều sức lực của gã, gã phải tranh thủ ngủ trước khi căn nhà ọp ẹp này chào đón một vài vị khách quen thuộc.


Oscar nhanh chóng lau sạch vết màu trên sàn. Nó bỏ tất cả đồ dùng dính máu vào trong một cái bao tải rồi nhanh chóng đem ra ngoài.


"Yo Oscar." – Sau khi xử lý xong tất cả, Oscar thong thả muốn trở về nhà thì bị một giọng nói gọi giật lại.


"Elias?"


Elias là một cậu thiếu niên gầy gò với vẻ mắt lúc nào cũng toát lên vẻ gian manh. Hắn cười khì khì mà khoác tay lên vai Oscar:


"Đêm qua mày có nghe thấy gì không?"


"Tiếng phi thuyền rơi chứ gì? Tiếng động to như vậy, ngay cả người chết đang ngủ cũng bị gọi bật dậy." – Oscar ghét bỏ mà đẩy tay thằng bạn nối khố của mình ra.


"Ờ ờ chính nó đấy. Tao nghe mẹ nói đây là phi thuyền trở bọn tù bi đến khu 8. Có lẽ vì vậy mà chẳng tìm được đồ gì chất lượng. Ôi thật là..."


"Cũng không hẳn đâu."


"Hở? Mày tìm được cái gì chất lượng hả?"


"Không... tao chỉ đang ngẩn người tí thôi." – Oscar vội vàng lắc đầu. Nó chợt nghĩ đến đứa trẻ bị Jim đem về xuất phát từ lý do nào đó mà nó lựa chọn không kể cho cậu bạn thân của mình về đứa trẻ.


"Mày lại bị lão Jim nhét rượu vào mồm nên vẫn chưa tỉnh hả." – Elias nhếch môi cười châm chọc. Như chợt nhớ ra gì đó hắn lần nữa sán lại gần Oscar. – "Phải rồi, nghe nói cuối tháng này đám nhà buôn sẽ đến đây đấy."


"Thật sao?"


Oscar nhịn không được mà hỏi lại. Phải nói rằng việc một đoàn buôn đi ngang qua và dừng lại ở khu 7 là chuyện rất hiếm. Lý do bọn họ lựa chọn nơi này đơn giản vì khu 7 là nơi thích hợp để thực hiện nhưng giao dịch chợ đen. Tất nhiên Oscar cùng đám trẻ sẽ chẳng quan tâm mấy thứ đó, bọn chúng đơn giản chỉ muốn ngắm nghía những đoàn người đủ màu sắc cũng những món đồ có lẽ cả đời này chúng chưa bao giờ gặp. Hơn nữa chúng cũng có thể trộm được vài thứ tốt từ nhưng đoàn buôn. Nhìn đi nhìn lại, đoàn buôn đến khu 7 đối với Oscar mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.


"Thật thật thật. Thật 100% luôn. Chính cha tao là người nhận nhiệm vụ tiếp đón bọn họ mà. Mày nói xem, nếu tao biểu hiện tốt tao sẽ được lên khu trên chứ?"


Oscar muốn nói điều này thật viển vông nhưng cuối cùng thằng bé lại lựa chọn im lặng trở về nhà. Nó cho rằng đứa trẻ kia phải hôn mê mấy này mới tỉnh lại nhưng không ngờ khi nó mở cửa ra đứa trẻ được chiếc thảm cũ kĩ bao bọc đã ngồi dậy từ lúc nào.


Cậu ngơ ngác nhìn thiếu niên Oscar cao lớn trước mắt. Lewis không hiểu vì sao bản thân mình lại ở đây. Mọi ký ức phía trước đều trở nên mơ hồ, cậu chỉ biết cậu tên là Lewis vì người trong khung cảnh mơ hồ kia gọi cậu như vậy còn lại mọi thứ đều là một khoảng trống mênh mông.


"Mày..." – Oscar mấp máy môi. Hắn cho rằng bản thân sẽ hỏi đứa trẻ này là ai và nó đến từ đâu như khi lời nói đến chóp lưỡi lại trở thành một câu cảm thán. – "Mày có đôi mắt thật đẹp."


Một đôi mắt màu xanh ánh tím. Tựa như bông hoa violet xinh đẹp khiến người khác nhịn không được mà dừng bước để thưởng thức nó. Đứa trẻ với gương mặt đơn thuần này chính là Lewis Lawton, kẻ làm chao đảo 8 khu. 


----------------------------------------


Đọc lại chương 48 để hiểu lý do vì sao Lewis rơi xuống khu 7 :>