Độc Nhất Sủng Thê

Chương 121: 121




"Nếu em không thích vậy thì anh không nhắc tới nữa."
Cũng không hiểu vì sao khi nhắc đến ba mẹ Niệm Tu Trúc lại có thái độ chán ghét như vậy.

Cũng có thể là vì họ đã ngăn cản cô ta đi theo con đường thiết kế này cũng nên, sự bất đồng quan điểm trong nội bộ của một gia đình là một điều khó tránh khỏi.

Thái độ của Niệm Tu Trúc thay đổi ba trăm sáu mươi độ khi nghĩ về Lục Hàn, lần nữa cầm ly rượu lên cười thật tươi lấy điểm nhấn: "A Hàn, em và anh đã lâu rồi mới có dịp gặp lại, anh thể cạn ly với em được không? Hoặc là có chuyện gì anh muốn hỏi em không?"
Đổi lại với vẻ tươi tắn hào hứng của Niệm Tu Trúc thì Lục Hàn lại hờ hững vô cùng: "Chào mừng cô về nước."
Đến cả Mạc Hy ngồi bên cạnh cũng không tênh khỏi việc ngạc nhiên với thái độ của Lục Hàn.


Người ta đối với anh đầy thâm tình như thế mà anh lại lạnh nhạt bỏ qua.

Tất nhiên thái độ hờ hợt của anh đã làm Niệm Tu Trúc trở nên luống cuống, đành tự mình uống cạn ly rượu cho đỡ xấu hổ.
Đàm Khúc Khê ngồi đối diện chứng kiến cảnh tượng ngột ngạt này, không giấu được mà nói nói nhỏ cho Trình Sầm Ân nghe: "Cậu có thấy Tu Trúc bị bơ mặt không? Có vẻ hơi thảm hại."
Trình Sầm Ân cười nhếch mép suy tâm: "Chưa đâu sẽ còn thảm hơn nữa nếu như Hy Hy lên tiếng, cậu cứ chờ xem."
Vừa nói dứt câu thì Mạc Hy thật sự mở lời: "Thật không ngờ Lục tổng tài của chúng ta lại có sức hấp dẫn như vậy, đi đến đâu cũng được  nhiều cô gái để mắt đến...haizz ngưỡng mộ quá đi mất!!!"
Ngữ điệu của cô phát ra nếu ai thông minh sẽ đoán được đó là một câu nói châm biếm.

Mà trong số họ ai cũng  biết rõ điều đó cả.

Không hề chấn động tinh thần,ngược lại Lục Hàn còn lấy làm vui vẻ siết chặt bả vai cô kéo lại gần mình thỏ thẻ ý nghĩ: "Có phải là Lục phu nhân đã ghen rồi đúng không?"
"Ăn nói linh tinh, tôi còn lâu mới thèm ghen, chỉ là tôi tò mò mà thôi cũng không quan tâm là ai thích anh đâu, đừng tự luyến quá rồi nhầm tưởng bản thân là hố đen của vũ trụ." Phê bình khó nghe thật, tuy nhiên hai bên gò má lại phản bội cô, đỏ lên bừng bừng, đôi môi chu ra phản bác.

Điều đó chứng tỏ điều mà Lục Hàn nói là đúng.

Vậy mà cô vẫn có thể trốn tránh được.

 
Biết cô đã ghen chính Lục Hàn cũng lấy làm hân hoan, véo má cô một cái nhanh chóng giải thích: "Thật ra tôi và Tu Trúc chơi với nhau từ bé, chẳng qua cũng chỉ ở mức tình bạn mà thôi, em không cần suy diễn quá nhiều như vậy đâu."
"Tôi không có." Vì đau quá mà Mạc Hy gào thét lên.
*Cạch…
Nãy giờ vẫn luôn chứng kiến cảnh tượng hai người bọn họ tâm tình loài chim biển với nhau điều đó đã khích chí đến tâm trạng của Niệm Tu Trúc, cô ta bất bình tĩnh một hơi uống sạch ly rượu, đặt xuống bàn thật mạnh một ly rượu trống không, đến một giọt rượu cũng không còn.

"Hy Hy cô đang làm rất tốt, triển thêm đi nào." Bên cạnh là tiếng cổ vũ nhiệt tình của Tứ Bách Lạc.

Nghe thấy mà kích động: "Mẹ kiếp! Tốt chỗ nào…Rõ ràng hai người họ chỉ mới quen biết nhau vài tháng trước mà."
Trình Sầm Ân chổi cằm chế nhạo: "Cô không cam lòng hả?"
"Nực cười, rõ ràng các anh không hiểu rõ về Mạc Hy, tại sao còn ủng hộ A Hàn và cô ta đến với nhau chứ?"
"Hửm, em cũng biết  A Hàn là một người thông mưu, có thể nhìn thấu tâm tư của một người, cho nên em không cần quá bận tâm về Hy Hy, anh tin vào mắt nhìn của cậu ấy, vả lại mà nói người cậu ấy đã chọn thì không ai có thể cản ngăn được." Đàm Khúc Khê chầm chậm giải bày cho Niệm Tu Trúc hiểu rõ.

Vẻ mặt của cô ta gần như đi xuống một mạch, thở dài: "Chẳng lẽ Mạc Hy thật sự tốt hơn tôi sao?"Lại nói thêm: "Về ba mẹ của A Hàn, hai người họ cũng thích cô ta hả?"
Tứ Bách Lạc biểu môi thầm nói: "Nói em biết một sự thật, lát nữa đừng nói lớn ai nghe cả, thật ra  chú và dì Lục đều không biết chuyện này."
"What? Chuyện kết hôn là chuyện cả một đời người vậy mà có thể giấu người lớn sao? Rốt cuộc cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho A Hàn vậy? Lại khiến anh ấy mê mẫn đến lạ."
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi." Tứ Bách Lạc không ngờ Niệm Tu Trúc lại kích động đến vậy, nhanh tay bịt miệng cô ta lại.
Đúng lúc này Đàm Khúc Khê lấy ra một bộ bài tây, phấn khích vô cùng: "Mặc kệ đi, chuyện của cậu ấy cứ để cậu ấy lo liệu, chúng ta chơi vài ván bài giải khuây nào."
"Không nhã hứng đâu." Niệm Tu Trúc than van, sau đó lại nảy ra ý tưởng đứng dậy lên tiếng đưa ra chủ ý với Mạc Hy: "Cô Mạc cô thấy thế nào nếu cùng tôi chơi bida."
Mạc Hy không hề chối từ, mặc khác lại còn rất phấn khởi: " Niệm tiệt thư đã mời thì tôi làm sao từ chối cho được."
----còn---.