Độc Nhất Sủng Thê

Chương 127: 127




Cô còn muốn biết thêm nhiều hơn về chuyện này, nhằm làm rõ xem thực hư mọi chuyện: "Vẫn chưa, cậu có thể kể rõ cho tôi nghe được không?"
Tứ Bách Lạc không ngần ngại nói tiếp: "Sau khi xảy ra chuyện hi hữu đó thì người đàn bà kia cũng biệt tâm, A Hàn biết chuyện thì không lựa chọn đi tìm mà ở lại dốc hết toàn tâm điều hành lại Lục thị, sau khi mọi việc đã đâu vào đó A Hàn mới đưa ra quyết định đi tìm người đàn bà kia, chỉ tiếc là tất cả những dữ liệu  hình ảnh và video đều bị xóa hết, điều đó cho thấy cô ta muốn trốn chạy vậy nên A Hàn đã từ bỏ không điều tra tiếp nữa, chưa dừng lại ở đó cô nói xem diễn biến tiếp theo là gì?"
"Tôi không biết." Mạc Hy ngây ngốc.
"Haizz." Bất giác Tứ Bách Lạc thở dài, biểu cảm trên khuôn mặt hết sức căm phẫn: "Thời gian về đông, trời bắt đầu lạnh dần, bên ngoài tuyết rơi dày cộm, điểm mấu chốt ở đây là A Hàn đã nhìn thấy một đứa bé bị bỏ rơi trước cửa Lục gia, với lời nhắn đây là con gái của A Hàn, cũng chính là Manh Manh của ngày nay.  Tuy người phụ nữ đó có lòng dạ nhẫn tâm nhưng tôi thấy nể phục cô ta ở chỗ không dùng đứa bé để uy hiếp A Hàn cưới mình, chấp nhận vứt bỏ lại đứa nhỏ nhầm không muốn dính dáng đến Lục gia."
Câu chuyện đã kết thúc rồi sao? Cô thấy lòng mình đau nhói, cô không hiểu trên đời này sao lại có một người mẹ tàn nhẫn như vậy lại có thể vứt bỏ đi cốt nhục mà mình đã mang nặng đẻ đau suốt khoảng thời gian dài.

Nếu như cô gặp cô ta, cô nhất định dạy dỗ cô ta bài học làm mẹ.
Thấy Mạc Hy im lặng đi cùng với vẻ mặt phẫn uất, thừa dịp Tứ Bách Lạc lại kể tiếp, nhằm thúc đẩy sự cảm thương và cảm thông từ cô: "Nhớ về khoảng thời gian mấy năm về trước, A Hàn vừa làm ba vừa phải làm mẹ, mặc dù cậu ấy đối với người khác luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng khó bắt chuyện, nhưng mà đối với Manh Manh thì hết sức dịu dàng yêu thương.


Nhiều lúc bọn tôi có khuyên cậu ấy đi tìm người đàn bà kia chỉ là Manh Manh không đồng ý nên rồi cậu ấy cũng chẳng tìm làm gì."
Nói đến đây Tứ Bách Lạc hạnh phúc an lòng tỏ bày: "Đến khi cô xuất hiện và kết hôn với cậu ấy chúng tôi thấy rất vui, chỉ mong cô và A Hàn có thể hạnh phúc dài lâu."
Mạc Hy đơ mặt, tay chổi cằm suy nghĩ về việc kết hôn, kỳ thực nguyên nhân xuất phát đến việc Lục Hàn muốn kết hôn với cô là vì Manh Manh.

Tính ra anh cũng là một người cha tốt.
"Không phiền cô nữa, mau về phòng đi A Hàn đang đợi cô đó, tôi còn có việc đi trước đây."
Dứt lời Tứ Bách Lạc vẫy tay tạm biệt rồi đi khỏi.

Tứ Bách Lạc nói dài lâu sao?
Cô và Lục Hàn có thể bên nhau trọn đời ư? Cô cũng không biết nữa, cô và anh đến với nhau vì các con, vốn không hề có tình cảm gì cho nên không có khả năng sẽ bên nhau mãi mãi.

Có khi vài hôm lại xảy ra chuyện không may dẫn đến chia ly thì sao?
*Bộp…
"Đang nghĩ gì vậy?"
"À...hả không có gì."
Bất chợt Lục Hàn xuất hiện vỗ nhẹ lên vai cô.


Còn chưa kịp đi tìm anh thì anh đã đi tìm cô rồi.
"Về nhà thôi."
"Đi liền luôn sao?"
"Đúng vậy, nhân vật chính của buổi tiệc đã đi rồi chúng ta cũng không cần ở lại làm gì, vẫn là nên về nhà cũng các con ăn cơm."
Chỉ cần nhắc đến con thì Lục Hàn vô cùng vui vẻ, anh cười tít mắt, có thể thấy niềm hớn hở hiện rõ trên gương mặt anh tú kia.

Chỉ đơn thuần là một bữa cơm với con mà khiến anh vui đến vậy sao?
Cô gật đầu không đáp, cô thấy lòng mình nặng trĩu, rốt cuộc cô bị gì vậy nhỉ?  Việc kết hôn đều vì các con, chỉ cần bọn chúng vui vẻ cô cũng thấy hạnh phúc rồi.

Còn về tình cảm cô vốn không còn hy vọng nữa rồi.
 -----
Lúc này tại nhà riêng của Lục Hàn, bên trong bàn ăn dưới nhà bếp phát ra những tiếng khen ngợi của Manh Manh: "Ngon quá đi, anh tiểu Trạch mấy cái bánh anh làm ngon thật đó, lần đầu tiên em nhìn thấy có phải là anh mới nghĩ ra đúng không?"

"Không có, trước kia anh từng làm mấy lần rồi." Dừng khoảng hai giây vẻ mặt tiểu Trạch đen sầm lại, tỏ vẻ bất mãn: "Manh Manh à! Nãy giờ em ăn rất nhiều bánh rồi vẫn còn chưa đã thèm nữa sao?"
"Ăn bao nhiêu cũng không đủ, anh cũng biết rất hiếm có một ngày mà ba đi lâu như vậy em phải tranh thủ ăn hết tất cả những chỗ bánh còn lại."
Tay cầm bánh liên tục đưa vào miệng không ngớt.

Biết rõ mọi thứ sẽ như vậy mà, tiếng thở dài đầy bất lực của tiểu Trạch, cảm thán nói với em gái của mình: "Em nghỉ ăn được rồi đó, xui xẻo bị bắt quả tang thì hết năm nay em đừng mơ tưởng đến việc được ba cho ăn bánh ngọt nữa."
Mặc nhiên Manh Manh không hề sợ hãi, cố chấp tự tin vào khả năng phán đoán của mình: "Anh đừng lo ba và mẹ đi tiệc của bạn bè rồi, theo như em đoán sẽ về nhà rất muộn, em gái của anh sớm đã tính toán hết cả rồi."
"Manh Manh…"
----còn---.