Độc Nhất Sủng Thê

Chương 145: 145




Nghe Tiểu Trạch nói cũng có lí.

Có thể đã có chuyện gì đó mà Mạc Hy quên mất.

Mạc Hy nghiêm túc ngồi nhớ lại chuyện của cả ngày hôm nay.

“Cũng không có gì đặc biệt mà.

Sau khi thay lễ phục thì bọn mẹ đến buổi tiệc.

Chào hỏi mọi người một chút rồi nhảy một bài.

Nhảy xong thì mẹ ra ngoài hít thở không khí một chút, nói chuyện vài câu với người quen.

Sau đó thì cha con đi tìm mẹ, rồi cùng nhau quay về thôi.

Nào có chuyện gì đặc biệt đâu chứ?”
Tiểu Trạch nhướn mày suy ngẫm.

Nghe qua thì cũng rất bình thường mà nhỉ.

Đột nhiên, Tiểu Trạch phân tích ra một vấn đề to lớn tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại là mấu chốt quan trọng nhất.

Thằng bé dồn dập hỏi Mạc Hy: “Không đúng, mẹ con hỏi mẹ.

Người quen đó của mẹ là nữ sao?”
Mạc Hy lắc đầu trả lời: “Không, là nam, là chú Thần Kiệt đấy!"
Tiểu Trạch đập tay như đã hiểu ra vấn đề.

Thằng bé rạng rỡ mặt mày, thản nhiên nói: “Hoá ra là vậy, con hiểu rồi.”
Tựa như hai mẹ con có linh cảm giống nhau, tiểu Trạch vừa hiểu ra thì Mạc Hy cũng tự nhận thức được vấn đề.

“Ý con là… ba con…”
Tiểu Trạch gật gù ra ý chứng minh điều Mạc Hy đang nghĩ là đúng.

Manh Manh ở bên cạnh nhìn hai người này thì thầm to nhỏ mà con bé lại chẳng hiểu được.

Cái gì mà người quen rồi nam với chả nữ? Chuyện đó thì có liên quan gì với việc Lục Hàn đang tức giận.

Không phải lúc này nên suy nghĩ xem nên làm sao để Lục Hàn nguôi giận à, những chuyện này thì giúp ích được gì đâu?
“Không đúng, hai người rốt cuộc là đang nói gì vậy? Tại sao Manh Manh lại không hiểu gì hết!”
Tiểu Trạch cười, cốc đầu Manh Manh: “Ngốc! Tức là ba đang ghen đấy, vì nhìn thấy mẹ cùng người đàn ông khác nói chuyện nên mới tức giận.”
Cái con bé này, xem nhiều phim như vậy mà đến lúc quan trọng thi lại chẳng nhanh nhẹn gì cả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suy đoán này của Tiểu Trạch quả thật không sai vào đâu được.


Lục Hàn tức giận như vậy còn không phải vì anh đang ghen đó sao.

Manh Manh sau khi hiểu ra được vấn đề liền ôm lấy Mạc Hy.
“Mẹ vậy là lần này do mẹ sai rồi.

Để cha ghen như vậy, mẹ mau nghĩ cách xin lỗi cha đi!”
Mạc Hy thở dài, đầu óc quay cuồng.

Trời ạ! Tại sao Lục Hàn này lại thấy thường như vậy chứ? Rõ ràng bình thường đều là không quan tâm đến cô mà.

Sao đột nhiên lại nổi cơn ghen lên như vậy chứ!
Bây giờ thì dỗ dành kiểu gì đây? Mạc Hy thật sự không biết nên làm thế nào a! Cô chỉ có thể ôm đầu khóc thầm trong tim.

Cuộc sống này đúng là khó khăn quá mà!
Tuy nhiên, dưới sự đốc thúc của Manh Manh cùng Tiểu Trạch, Mạc Hy cho dù muốn né tránh cũng không được.

Vậy thì cứ đi xin lỗi Lục Hàn vậy! Mặc dù đây không phải lỗi của cô, chung quy chỉ là cùng người qune cũ hàn huyên đôi ba câu nào có đến nổi phải ghen lên.

Nhưng suy cho cùng, Lục Hàn cũng chỉ là quan tâm cô nên mới như thế.

Mạc Hy nghĩ đi nghĩ lại, cô chủ động đi xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào.

Huống hồ sống chung một mái nhà, cảm xúc của Lục Hàn sẽ khiến cả ngôi nhà không được thoải mái, cũng ảnh hưởng tới hai đứa trẻ.

Mà Mạc Hy nhìn thấy Lục Hàn không vui, bản thân của cô cũng chẳng vui vẻ gì.

Thôi thì cứ xin lỗi một câu, như vậy đều tốt cho cả hai bên.

Lục Hàn lúc này ở trên phòng sách chỉ hận không thể lật tung cái nhà này lên.

Anh đã tức giận ra mặt như vậy mà Mạc Hy còn chẳng để tâm đến, đúng là tức chết mà!
Không nhịn nổi cục tức trong lòng lại không biết phải xả vào đâu, Lục Hàn đập cuốn hồ sơ đang xem dở xuống bàn.

“Hừ, người phụ nữ này nhìn thấy mình tức giận như vậy mà còn chẳng biết hỏi thăm một lời nào.”
Anh còn đang lầm bầm chửi rủa thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Mạc Hy.

Tâm trạng liền nhanh chóng dịu xuống, Lục Hàn cười tự đắc.

Cuối cùng cô cũng nhận ra được lỗi sai của mình rồi à!
Trong lòng mặc dù có chút vui vẻ nhưng Lục Hàn không muốn để Mạc Hy nhìn thấy vẻ mặt đó của mình.

Anh luống cuống cầm lại xấp tài liệu, vờ như đang bận làm việc.

“Vào đi”
Lục Hàn đáp với giọng lạnh lùng.


Mạc Hy đẩy cửa vào, còn chưa kịp nói câu nào đã bị Lục Hàn chặn miệng: “Muốn gì mau nói, nếu không có chuyện gì quan trọng thì ra ngoài đi.

Anh còn bận xem tài liệu.”
Hừ, rõ ràng vừa nãy còn hớn hở ra mặt vậy mà người ta vừa vào liền vờ như không quan tâm! Cái con người này đúng là mặt dày vô sỉ.
Tài liệu trên tay cầm ngược mà còn ra vẻ không quan tâm.

Còn giả vờ, Mạc Hy sớm đã nhận ra rồi.

Song, anh cũng là người cần dỗ dành.

Không nhất thiết phải lật tẩy vào lúc này.

Mạc Hy chỉ cười thầm trong bụng, cố gắng tỏ ra mềm mỏng dịu dàng mà hỏi anh: “Ừm, cái đó lúc nãy ở buổi tiệc không thấy anh ăn gì mấy.

Chắc là anh cũng đói rồi nhỉ.”
Lục Hàn trưng rỏ vẻ mặt thất vọng, còn tưởng cô đến xin lỗi nào ngờ vẫn lại là chuyện ăn uống.

Anh u sầu xua tay đáp: “Tôi đương nhiên đói, nào có giống như em vô tâm vô phế, ăn uống no say còn tìm người khác hàn huyên tâm sự.”
Mạc Hy đúng thật là cạn lời với Lục Hàn.

Giận đư thì thôi đi, sao còn phải nói móc nhau thì mới chịu được à?
Nhưng thôi, cô nhịn! Dù sao cũng là đến giảng hoà, không thể lại nổi nóng được.

Vui vẻ mới là quan trọng!
“Bỏ bữa không tốt cho dạ dày đâu, hay là tôi đi nấu cho anh ít đồ nhé!”
Lục Hàn khẽ cười, rõ ràng cô biết anh đang giận chuyện gì nhưng lại cố tình lái sang hướng khác, cũng không xin lỗi anh.

Tuy không nhận được lời xin lỗi như mong muốn nhưng chi ít cô cũng đã quan tâm đến cảm xúc của anh.

Kết quả như vậy, đã là không tồi rồi.
“Được, vậy em đi nấu đi.

Tôi xem xong tài liệu sẽ xuống.”
Mạc Hy nén cười mà đi ra.

Cái con người nay đúng là quyết không chịu thua, trong lòng đã vui đến lên mây mà mặt vẫn giữ kiêu ngạo như thế.

Nhưng mà, có lẽ Mạc Hy không biết.

Thùng giấm Lục Hàn không chỉ cực kì chua mà đến trí tưởng tượng cũng cực kì phong phú.

Cô vừa mới rời khỏi phòng thì não anh đã chạy số.


Mới chấp nhận lời xin lỗi lúc nãy đó mà anh đã liền liên tưởng đến một vấn đề cao siêu hơn.

Lục Hàn đập bàn đứng phắt dậy.
“Không đúng, tại sao cô ấy lại đến lấy lòng mình để được mình tha thứ chứ.

Như vậy có phải đúng là giữa cô ấy và tên họ Mao kia có chuyện gì giấu giếm mình không?”
Tự mình suy nghĩ lung tung rồi lại tự mình tức giận lên.

Lục Hàn đúng là không dễ dỗ dành.

Mạc Hy cất công nấu một bàn thức ăn thịnh soạn chỉ chờ anh xuống ăn.

Cô thật sự là dùng hết tâm sức để nấu một bàn phong phú thế này, đến cả tay cũng bị bỏng mất rồi.

Mà cô lại không biết anh đang ở trong phòng tự mình nghĩ ngợi lung tung rồi lại tự mình tức giận lần nữa.

Nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống, Mạc Hy liền niềm nở gọi anh qua ăn.

Lục Hàn nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, nhưng anh vẫn chẳng nuốt trôi cục tức này.

Lẽ nào bởi vì cô thật sự làm ra chuyện gì giấu giếm anh nên mới cố tình dùng bàn thức ăn thịnh soạn này để bù đắp à.

Lục Hàn liếc mắt một cái, cứ nghĩ đến chuyện cô cùng tên Mao Thần Kiệt  nói một chuyện gì đó mà anh lại không biết càng khiến anh tức giận.

“Đột nhiên tôi không có hứng ăn nữa.”
Mạc Hy nghe anh nói liền tức đến sôi máu.

Cái gì chứ? Cái con người gì mà lật mặt nhanh như thế? Không phải mới ban nãy còn vui vẻ đồng ý sao, sao đùng một cái liền trở mặt rồi?
Nghĩ đến Manh Manh và Tiểu Trạch đã dặn dò nhiều lần, mong muốn cô cùng Lục Hàn có thể hoà hợp trở lại.

Mạc Hy cố gắng đè nén lại cơn tức giận.

Nếu đã xuống nước đến mức này rồi, cố nhịn thêm chút nữa cũng không sao.

Mạc Hy cố gắng nở nụ cười, múc một bát canh đưa đến trước mặt anh.
“Sao thế? Nếu không ăn mà cứ làm việc mãi, dạ dày của anh làm sao có thế chịu nổi.

Người là sắt cơm là thép, anh ăn một chút đi mà!”
Lục Hàn vô tình lướt mắt, lại nhìn thấy vết thương được băng bó qua loa trên tay cô.

Anh vội nắm lấy, lo lắng hỏi: “Em làm sao thế? Bị bỏng à? Sao không có tính cẩn thận gì cả vậy.”
Mạc Hy ngại ngùng rút tay ra.

Trước nay độc lập, cô vẫn chưa quen khi nhận được sự quan tâm của người khác.

“Tôi không sao, bị bỏng một tí thoa chút thuốc là được.”
Nhưng hành động ban nãy của Mạc Hy lại khiến Lục Hàn nghĩ ngợi lung tung.

Vừa gặp Mao Thần Kiệt một chút đã từ chối động chạm với anh, Lục Hàn giận càng thêm giận.

Tính chiếm hữu của Lục Hàn trước nay rất cao, anh đối với những người, những thứ mà mình để tâm đến thì tuyệt nhiên sẽ không muốn để người khác cướp mất.


Dưới sự nài nỉ của Mạc Hy, Lục Hàn cũng nếm một chút canh.

Mạc Hy nhìn anh ăn với ánh mắt mong đợi.
“Thế nào? Tôi nấu có ngon không? Tay nghề không tệ chứ?”
“Không tệ, nhưng tôi muốn ăn thứ khác.”
Lục Hàn cười ranh mãnh.

Được thôi, nếu cô đã có thành ý hoà giải với anh như vậy, anh cũng không thể không tiếp nhận chứ! Như vậy sẽ rất không hay a!
Nhưng việc tiếp nhận xin lỗi thế nào là quyền của anh, cách thức cũng phải do anh chọn.

Lục Hàn nắm lấy tay Mạc Hy, kéo về phía mình.

Mạc Hy đột ngột mất điểm tựa, ngã nhào vào lòng Lục Hàn.

Mạc Hy đúng là không thể che giấu được, vừa ngồi vào trong lòng anh cả mặt mũi đều đỏ lựng lên hết.

Cô bối rối cố đẩy Lục Hàn ra.

“Anh làm cái gì thế?”
Nhưng còn chưa kịp nói xong, Lục Hàn đã kéo lấy gáy cô hôn xuống cánh môi hồng mềm mại.

Mạc Hy như thỏ con bị tấn công bất ngờ, căn bản không kịp tránh đi.

Một phần nữa, ở sâu trong cô có lẽ không bài xích đối với hành động này của Lục Hàn.

Ngược lại, còn cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc đang len lỏi trong trái tim nhỏ bé.
Lục Hàn cuốn Mạc Hy vào nụ hôn của mình.

Thứ anh muốn ăn, chính là Mạc Hy.

Trong vòng tay của Lục Hàn, Mạc Hy có cảm giác bình yên đến lạ.

Nếu không phải Manh Manh đột nhiên từ đâu chui ra, cũng không biết nụ hộ này sẽ kéo dài đến lúc nào.

Con bé Manh Manh ở trên lầu đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon thì liền chạy xuống.

“Mommy, daddy! Hai người lén ăn mà không gọi Manh Manh à?”
Mạc Hy mau chóng đẩy Lục Hàn ra, đứng bật dậy: “Anh lại làm bừa rồi!”
Manh Manh chạy ào đến bên bàn ăn, lướt nhìn những món ngon đang vẫy gọi trên bàn với ánh mắt sáng rực.
“Thịnh soạn quá đi! Manh Manh còn định giảm béo cơ, nhưng mommy lại nấu một bàn ăn ngon thế này thì làm sao con cưỡng lại được.”
Lục Hàn bị chặn đúng lúc quan trọng lại thẹn quá hoá giận.

Anh cáu gắt với Manh Manh: “Đây là cơm mommy con nấu cho ba, con không được giành.”
Nhìn thấy Mạc Hy còn đỏ mặt tía tai đúng nép một bên, Lục Hàn không nhịn được lại ghé tai cô thì thầm trêu ghẹo.
“Chuyện còn dang dỡ, lát nữa tiếp tục nhé!”
Mạc Hy giật mình, Manh Manh còn ở đây mà anh lại không chút liêm sỉ nào như vậy.

Cô quay ra khẽ gắt anh: “Lục Hàn, anh tém lại đi.

Ban nãy là do tôi nhất thời không phản ứng kịp, còn không thì anh đừng mơ.”
“Ồ, thật sự là không kịp phản ứng sao?”
----còn--.