Độc Nhất Sủng Thê

Chương 147: 147




Ông bà Lục nhìn hai người bọn họ vui vẻ như thế, cũng không muốn làm phiền không khí hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.

Bà Lục bước đến nắm lấy tay Tiểu Trạch, xuýt xoa: “Ồ, đây là Tiểu Trạch đúng không? Ngoan quá!”
Ông bà Lục ôm trong tay hai đứa cháu, quay sang nói với Mạc Hy và Lục Hàn: “Chúng ta cũng lâu rồi không gặp Manh Manh, hôm nay lại gặp được cả Tiểu Trạch.

Hai đứa con cả ngày bận rộn chắc cũng mệt rồi, hôm nay cứ để Manh Manh và Tiểu Trạch ở lại với bọn ta nhé.”
Bà Lục cố ý nháy mắt với Lục Hàn, ra hiệu con trai phải cố gắng lên.

Lục Hàn hiểu ý mau chóng đồng ý.
Vốn dĩ Mạc Hy lo lắng Tiểu Trạch ở chỗ lạ sẽ không quen, nhưng thằng bé lại bảo không sao nên cô cũng thôi không nói gì nữa.
Lúc ông bà Lục dẫn theo hai đứa cháu rời khỏi, không để ý đến con hẻm đối diện nhà Lục Hàn có một chiếc xe màu đen đậm đậu sẵn.

Kính xe mở xuống vừa đủ để nhìn thấy bên ngoài.

Màu kính đen sẫm không nhìn rõ người bên trong, chỉ thấy thấp thoáng dáng một người phụ nữ và giọng nói lanh lảnh vang lên:
“Nghĩ cách! Tôi muốn trong ngày hôm nay, đem hai đứa trẻ đó đến trước mặt tôi.”
Một âm thanh khác của đàn ông đáp lại: “Rõ.”
Điệu cười hả hê của kẻ tưởng như đã nắm chắc phần thắng trong tay vang lên.

Cô ta không nhịn được lòng, nôn nóng muốn nhìn thấy Mạc Hy bị giẫm đạp dưới đất.

Khẽ lẩm bẩm tự cao: “Mạc Hy, không phải cô rất biết câu dẫn người khác sao.

Để tôi xem lần này cô làm thế nào để cứu lấy đứa con mà mình yêu thương đây.

Mạc Hy ơi là Mạc Hy, tôi đã không thể chờ đợi nổi để xem vẻ mặt cô lúc cầu xin tôi tha thứ rồi!”
Biến cố bất ngờ ập đến, Mạc Hy và Lục Hàn vẫn không hề hay biết trước.

Ông bà Lục dắt theo Manh Manh và Tiểu Trạch đến Nhà hàng Hải Hoa dùng bữa.
Đặt một phòng vip ở trên tầng, gọi một bàn thịnh soạn với đủ loại thức ăn phong phú.

Manh Manh vừa nhìn thấy liền hai mắt sáng rỡ tựa như đã lâu không nhìn thấy đồ ăn ngon.
“Wow, anh Tiểu Trạch nhìn này, món này nhìn ngon quá đi! Món kia, món kia cũng vậy! Trời ơi nhiều món ngon quá!”
Tiểu Trạch cũng đã quen với cái tính háu ăn này của Manh Manh rồi.

Thằng bé chỉ có thể thờ dài ngao ngán.
“Manh Manh em lật mặt nhanh thật đấy! Lúc nãy ở nhà còn bảo đồ anh nấu là ngon nhất, bây giờ thì liền trở mặt không nhận rồi đúng không?”
Món ngon quan trọng thật nhưng anh trai cũng quan trọng.

Huống hồ nếu để Tiểu Trạch không vui thì sẽ không nấu đồ ăn ngon cho Manh Manh ăn nữa.

Suy cho cùng, vẫn là phải vì đồ ăn mà biết tiến biết lùi.

Manh Manh ranh ma nhào đến ôm chặt cánh tay của Tiểu Trạch mà ra vẻ uỷ khuất:
“Anh Tiểu Trạch, em đâu có chê đồ anh nấu đâu.

Đồ của anh Tiểu Trạch là ngon nhất, Manh Manh thích đồ của anh nhất.

Nhưng mà chúng ta hiếm khi ra ngoài ăn, anh cũng phải để cho Manh Manh vui vẻ no nê một bữa chứ!”
Tiểu Trạch cũng không phản bác gì thêm.

Dù sao con bé cũng đã xuống nước như vậy rồi thì cũng không nên làm khó dễ nữa.

Ông bà Lục nhìn thấy hai đứa trẻ hoà thuận vui vẻ như thế thì cũng vui lây.
Bình thường chỉ có một mình Manh Manh đã nhộn nhịp hết cả lên, bây giờ lại thêm đứa cháu trai là Tiểu Trạch nữa.

Đúng là hạnh phúc nhất rồi! Hai ông bà nhìn nhau cười.
“Tiểu Trạch đúng là hiểu chuyện thật đấy! Ngoan thật, giống y Lục Hàn lúc còn nhỏ.”

Lúc đang ăn thì có cuộc điện thoại gọi đến, ông Lục phải ra ngoài làm chút việc.

Chỉ còn lại ba bà cháu tiếp tục dùng bữa.

Ba bà cháu quyết định sau khi dùng bữa xong sẽ đến khu vui chơi thoả thích một ngày.
Sau khi nhân viên phục vụ đến gõ cửa để mang thêm đồ ăn thì bà Lục lại ra ngoài để đi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Manh Manh và Tiểu Trạch.
Manh Manh ăn hết món này lại đến món khác, đúng là không biết no là gì.
Con bé vừa ăn xong món bò kiểu tây thì lại chỉ vào bát súp gà mới vừa mang lên.
“Anh Tiểu Trạch, em muốn ăn súp.”
Tiểu Trạch cũng biết ý, nên múc cho Manh Manh một bát súp.

Con bé nếm thử liền trầm trồ khen ngợi: “Anh Tiểu Trạch, món này ngon thật đấy.

Sau này anh cũng làm cho em món này đi.”
Manh Manh vội chạy đến múc một ít súp vào bát của Tiểu Trạch, muốn thằng bé cũng nếm thử để biết hương vị, về sau làm cho mình ăn.

Tiểu Trạch tuy có chút no nhưng chiều lòng Manh Manh cũng ăn thử một chút.
Món súp này đúng là ngon, chỉ có điều Tiểu Trạch nhớ là ban nãy rõ ràng không hề gọi món này.
Đầu óc bỗng nhiên choáng váng, Tiểu Trạch giật thót mình quay sang nhìn Manh Manh.

Đến cả hai mắt cũng hoa đi không nhìn rõ.

Nhận ra sự bất thường, thằng bé chỉ kịp hét lên: “Manh Manh, đừng ăn nữa! Món này không ổn.”
Và ngay sau đó, cả Manh Manh lẫn Tiểu Trạch đều ngất lịm đi không biết trời đất gì nữa.

Chuyện sau đó đã là nửa tiếng sau.

Lúc này, Mạc Hy đang ngồi trong phòng đánh máy một vài văn kiện cho công việc.

Lục Hàn thì ngồi bên cạnh đọc sách.

Không gian yên tĩnh mà lại có cảm giác hạnh phúc đến diệu kì.
Một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến khiến cả cô và anh đều giật mình.

Lục Hàn cầm lấy điện thoại, là bà Lục gọi đến.

Kì lạ, không phải vẫn còn đang chơi cùng Manh Manh và Tiểu Trạch sao? Sao còn gọi đến?
Lục Hàn vừa bắt máy, bà Lục ở đầu dây bên kia đã hốt hoảng hét lên: “Tiêu rồi con trai! Manh Manh và Tiểu Trạch mất tích rồi!”
Cuốn sách đang cầm trên tay cũng rơi xuống, tin đến như sấm dội bên tai.

Lục Hàn đứng bật dậy, lớn giọng hỏi lại:
“Mẹ nói gì? Manh Manh và Tiểu Trạch mất tích rồi? Làm sao có thể?”
Đến lúc này, Mạc Hy cũng đã nghe thấy.

Cô kinh hãi đến tái xanh mặt mày, vội chạy lại bên cạnh muốn nghe rõ mọi chuyện..