Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 269: Hắn sẽ sợ ai? Đang tránh né ai?



Trong sơn động không có cửa ra vào tất nhiên là hoàn toàn tối đen, thậm chí duỗi tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Cố Tích Cửu có thị lực tốt như vậy cũng chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng của Đế Phất Y, hắn vẫn đang ôm nàng!

"Như thế nào......" Cố Tích Cửu vừa mới mở miệng nói, đã bị một ngón tay của hắn đè miệng nhỏ lại, rõ ràng là muốn nàng im tiếng.

Trong đầu Cố Tích Cửu quét qua một loạt dấu chấm hỏi, vị Tả thiên sư này rất mạnh, hắn sẽ sợ ai? Đang tránh né ai?

Hắn thở ra rất nhẹ, nhưng bởi vì quá gần lỗ tai của nàng. Cố Tích Cửu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.

Cố Tích Cửu luôn bị hắn ôm như vậy thì có chút không được tự nhiên, nàng tránh một tránh, ý tứ rất rõ ràng —— buông ta ra!

"Tích Cửu, nàng muốn báo đáp ân tình vừa rồi của ta?" Đế Phất Y gần như cắn vào lỗ tai của nàng để nói.

Cố Tích Cửu hơi căng thẳng, gật đầu.

Trong thế giới đen tối như vậy, một nam một nữ ôm nhau, giọng nói từ tính của hắn gần như thổi vào trong lỗ tai của nàng, khiến lỗ tai luôn mẫn cảm của nàng nóng rát giống như bị dính nước sốt cay.

Lúc này hắn sẽ nói ra yêu cầu gì?

"Vậy bắt đầu từ bây giờ, nàng hãy làm hộ pháp cho bổn tọa nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ này nếu như bị người tìm ra và lục soát nơi này, nàng phải chịu trách nhiệm mang theo bồn tọa đang đả tọa thuấn di rời đi." Đế Phất Y nói rất rõ ràng.

Cố Tích Cửu bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục gật đầu!

Nàng tất nhiên có thể dễ dàng thực hiện được yêu cầu này của hắn.

Đế Phất Y dùng một ngón tay ấn nhẹ ở trên môi nàng: "Bảo bối, hứa rồi thì không thể bỏ rơi bổn tọa lần nữa!"

Cố Tích Cửu bị hắn ôm đến nỗi run rẩy, ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng muốn nói "sao ngươi còn không buông tay, chờ ta đâm ngươi một dao mới thả ra phải không?".

Đế Phất Y khẽ cười, rốt cuộc buông nàng ra, lấy ra một cái đệm ngọc ngồi xuống, bắt đầu đả tọa.

Tấm đệm ngọc dường như mang theo ánh sáng tự thân, mơ hồ chiếu sáng thân thể của Đế Phất Y.

Cố Tích Cửu cũng sờ soạng tìm một cục đá ngồi xuống, nhìn hắn đả tọa, trong lòng bỗng nhiên vừa động!

Hiện tại, phương thức đả tọa của Đế Phất Y tương tự với ca ca chạm ngọc mà nàng nhìn thấy ở trong sơn động!

Chỉ có cử chỉ tay hơi khác nhau một chút, góc độ hai đầu gối xếp bằng cũng không giống nhau.

Nhưng bộ dáng hắn rũ mắt đả tọa khiến nàng gần như nghĩ rằng bức tượng chạm ngọc kia sống lại......

Cố Tích Cửu vẫn luôn căng chặt thần kinh, lắng nghe động tĩnh chung quanh.

Cũng may, mặc dù hang động đá vôi này đen tối nhưng lại không có quái thú nào xuất hiện, cũng không phát sinh chuyện lạ, nàng có thể an tâm một chút.

Nàng lại cảm ứng trên người một chút, một đường linh lực đang chậm rãi lưu động ở trong cơ thể nàng, nuôi dưỡng huyết mạch của nàng.

"Tiểu Thương, hiện tại linh lực của ta ở cấp độ nào?" Đối với khái niệm về phân cấp linh lực ở đại lục này, Cố Tích Cửu vẫn không biết nhiều. Ban đầu nàng vốn không có linh lực, vì vậy không thể phán đoán linh lực trong cơ thể như thế nào.

"Cấp hai." Thương Khung Ngọc nói rất chắc chắn, không có một câu vô nghĩa.

Không cao lắm, tên khốn Hầu gia Dung Nghi đã bị nàng giết chết kia còn đạt tới linh lực cấp ba!

"Thấp như vậy?" Cố Tích Cửu tiếc nuối, nàng còn tưởng rằng tiềm năng của mình đã hoàn toàn mở ra.

"Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện sẽ càng ngày càng cao......" Thương Khung Ngọc an ủi nàng.

"Ta còn tưởng rằng, thể chất phế vật này của ta một khi có thể tu luyện linh lực là có thể đạt tới cực cao." Cố Tích Cửu vô thức xoay chuyển Thương Khung Ngọc.

Thương Khung Ngọc: "......"

"Chủ nhân......" Thương Khung Ngọc dường như muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì thì cứ nói, đừng ấp a ấp úng!"

"Chủ nhân, thể chất của ngươi thật ra rất đặc biệt, có chút cổ quái......" Rốt cuộc, nó vẫn luôn ở trên người nàng, có thể cảm ứng được tất cả biến hoá trên thân thể nàng.

"Cổ quái ở đâu?"