Nơi đây đã là chỗ sâu bên trong băng nguyên, mặc dù sau khi Cố Tích Cửu hái được thuốc có thể dùng thuật thuấn di rời khỏi băng nguyên rồi mới luyện dược, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian, dược hiệu cũng sẽ mất đi hơn nửa.
"Ta làm thế nào để biết có thể tin các ngươi hay không?" Cố Tích Cửu không dễ dàng tin tưởng.
Long thế tử trầm ngâm một lát, sau đó từ trong người lấy ra một cái ngọc bôi có hoa văn rồng, đưa qua cho nàng: "Cô nương, đây là vật đại biểu cho thân phận ta, giá trị liên thành, không thể có chút tổn thất. Một khi vật này bị hao tổn, vị trí thế tử của ta cũng không giữ được. Hiện tại, ta tạm thời đưa cho cô nương, chờ chúng ta hợp tác xong, cô nương trả lại cho ta là được."
"Chủ nhân, ngọc bội hoa văn rồng này là thật! Đúng thật là tín vật gia truyền của Long hầu phủ. Có ngọc bội này mới có thể trở thành thế tử hầu phủ......" Thương Khung Ngọc cung cấp thông tin ở trong đầu Cố Tích Cửu: "Nếu người này có suy nghĩ khác, đến lúc đó ngươi chỉ cần phá ngọc bội này đi, vậy cũng khiến hắn ăn đủ! Xem ra hắn thật tình muốn hợp tác với ngươi, ngươi có thể đồng ý. Dù sao chúng ta cũng không dùng nhiều hoa này như vậy......"
Cố Tích Cửu vỗ vỗ nó, ý bảo trong lòng nàng đã hiểu, nhưng lại đưa ra điều kiện của mình: "Có thể hợp tác, nhưng cần phải loại bỏ nàng ta!"
Nàng dùng mũi kiếm chỉ Đàm Tiếu Cáp vẫn đang quỳ ở trên mặt đất.
Khuôn mặt Đàm Tiếu Cáp tái nhợt sợ hãi. Nàng ta cuống quít nhìn về phía Long thế tử, lo sợ hắn sẽ đồng ý và bỏ rơi mình.
Long thế sững sờ một chút, mở miệng: "Vị cô nương này dù sao cũng tới đây cùng với chúng ta, nơi này hung hiểm, nếu đuổi nàng rời khỏi đây chỉ sợ sẽ khó có thể ra khỏi băng nguyên một mình...... Chúng ta đều cùng nhau tới, vậy sẽ cố gắng cùng nhau trở về, không bỏ rơi bất cứ đồng bạn nào. Nếu cô nương vẫn không chịu buông tha nàng, ta đây cũng không có cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ nơi này, tiếp tục tìm hoa Băng Tu La ở những nơi khác......"
Trong mắt Cố Tích Cửu có ánh sáng chợt lóe, không ngờ vị Long thế tử này lại là người có nghĩa khí như thế ——
Nàng rốt cuộc rút lui một bước, thờ ơ nói: "Không ngờ thế tử là người trọng nghĩa như thế, ta luôn tôn trọng những người trọng nghĩa. Nếu Long thế tử đã nói như vậy, ta đây cũng có thể lui một bước, có thể không đuổi Đàm Tiếu Cáp này đi, nhưng nàng ta cần phải thành thật nhận lỗi với ta, cũng phải đưa lò luyện đan của nàng ta để nhận lỗi."
Điều kiện này không khó thực hiện, Long thế tử nhìn thẳng về phía Đàm Tiếu Cáp.
Mặc dù trong lòng Đàm Tiếu Cáp không hề tình nguyện, nhưng cũng biết đây là điều kiện duy nhất để nàng ta có thể ở lại. Nếu nàng ta tiếp tục cố chấp, chỉ sợ Long thế tử cũng không chịu để yên, đó mới thật sự khó khăn! Vì thế nàng ta hành lễ xin lỗi Cố Tích Cửu, cũng dâng lên lò luyện đan của mình.
Luyện dược thuật của nàng ta vẫn đang ở trình độ sơ cấp, lò luyện đan tất nhiên cũng là loại tương đối bình thường, nàng ta không cảm thấy quá đau lòng.
Cố Tích Cửu ném ngọc bội kia về trong tay Long thế tử: "Thế tử không cần đưa cái này cho ta, hiện tại ta tin ngươi!"
Một người không chịu bỏ rơi đồng bạn bình thường nhất, sẽ không phải là người không có nhân phẩm.
Long thế tử chớp chớp mắt, hợp ống tay áo cúi đầu với Cố Tích Cửu: "Đa tạ cô nương!"
Tất cả các điều kiện đã được đáp ứng, mọi người bắt đầu thảo luận phân công công việc hợp tác.
Theo Long thế tử, hắn sẽ đi hái thuốc, và năm tên thợ săn tiền thưởng sẽ phụ trách dọn dẹp những ác thú xông ra, đảm bảo an toàn cho người hái thuốc.
Trong khi Cố Tích Cửu và hai nàng kia thì chờ đợi ở một bên.
Đây thật ra là kế hoạch ban đầu của đoàn người Long thế tử, chẳng qua bây giời chỉ có thêm Cố Tích Cửu mà thôi.
Long thế tử phân phó xong nhiệm vụ, ánh mắt dừng ở trên mặt Cố Tích Cửu, nhẹ nhàng mở miệng: "Ta phân công như thế, cô nương có vừa lòng hay không?"