Đao Thanh Dương mặt trầm như nước, ánh mắt như lưỡi đao dừng ở trên người Cố Tích Cửu: "Nữ tử quá độc ác! Không ngờ ngươi muốn giết huynh!"
Khí thế trên người người này rất mạnh mẽ, một luồng khí lạnh đang khuếch tán quanh thân, khiến cho không khí xung quanh dường như muốn kết băng. Đám nha hoàn bà tử đều nhanh chóng quỳ xuống......
Dung Già La không đợi Cố Tích Cửu mở miệng, lập tức nói thẳng: "Toàn bộ việc này bổn cung đều nhìn thấy rõ ràng, đợi lát nữa sẽ tự giải thích......"
Hắn nâng Cố Tích Cửu lên: "Tích Cửu, nàng cảm thấy thế nào?"
Máu nóng quay cuồng trong ngực Cố Tích Cửu, nàng chỉ cười cười: "Không sao. Thái tử, thì ra ngươi đã xem toàn bộ sự tình!"
Dung Già La thấy nàng còn có thể nói đùa, lúc này mới thoáng yên tâm, nhẹ nhàng nói: "Ta tới thăm nàng, không ngờ lại nhìn thấy được một hồi tuồng như vậy." Hắn vừa nói, vừa dùng tay đáp trên mạch môn của nàng.
Người luyện võ đều hiểu biết y thuật thông thường, ít nhất có thể điều trị chấn thương, vì thế nếu Cố Tích Cửu thật sự bị nội thương, hắn vẫn có thể phát hiện ra.
Cũng không tệ lắm, mạch tượng của Cố Tích Cửu tương đối ổn định, không quá đáng ngại.
Đao Thanh Dương bên kia cũng đang kiểm tra thương thế của Cố Thiên Triều, lông mày nhíu chặt.
Thương thế của Cố Thiên Triều khá nặng, cần phải được chữa trị ngay lập tức......
Cố Tạ Thiên đứng ở giữa, một bên là nhi tử duy nhất, một bên là nữ nhi bị ủy khuất......
Trong lúc nhất thời, ông không biết nên kiểm tra người nào trước. Cố Tạ Thiên ho nhẹ một tiếng nói: "Ai đúng ai sai chờ lát nữa sẽ thảo luận sau, trước hết cần phải chữa thương cho hai hài tử này quan trọng hơn. Thái tử điện hạ ——"
Dung Già La thờ ơ nói: "Ai đúng ai sau đều đã rõ ràng. Cố tướng quân, bổn cung có chứng cứ xác thực ở đây."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Trong lòng bàn tay Dung Già La hiện ra một con Lưu Thanh Hạc, ngón tay hắn gõ ở trên mỏ chim hạc một chút, trong mỏ chim hạc lập tức truyền ra toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi giữa Cố Tích Cửu và mẫu tử hai người, không sót một từ!
Mọi người: "......"
Lãnh Hương Ngọc vừa mới cố gắng bò dậy, sau khi nghe thấy đoạn hội thoại từ trong miệng lưu thanh hạc, bà ta lại mềm nhũn ngã xuống ——
Bà ta luôn nghĩ rằng không ai biết được chân tướng, bà ta có thể nhân cơ hội trả đũa, nhưng không ngờ......
Tại hiện trường vẫn còn có một đống bánh nhân thịt ở nơi đó. Đống bánh nhân thịt kia quả thực chính là bằng chứng mà Cố Thiên Triều vừa rồi hạ độc thủ về phía muội muội nhà mình!
Dung Già La nhìn về phía Cố Tạ Thiên: "Cố tướng quân, biết chân tướng rồi, ngài có lời nào để nói? Nếu như bổn cung giao lưu thanh hạc này cho Tả thiên sư......"
Cố Tạ Thiên lập tức tái mặt. Với tính cách thiết diện vô tư của Tả thiên sư, chỉ sợ Cố Thiên Triều và Lãnh Hương Ngọc đều sẽ bị trừng phạt nặng nề!
Lãnh Hương Ngọc không là gì, nhưng ông chỉ có một mình nhi tử Cố Thiên Triều......
Ông bắn thẳng ánh mắt về phía Lãnh Hương Ngọc! Đều là do nữ nhân hỗn trướng này châm ngòi bên trong!
Sao bà ta không thể sống yên ổn một chút?! Cứ khăng khăng phải tan cửa nát nhà mới cam tâm!
Nữ nhân này quả thực chính là đầu sỏ gây ra tất cả rắc rối!
Ngay khoảnh khắc đầu của Lãnh Hương Ngọc lăn xuống, mọi người đều ngơ ngẩn!
Cố Thiên Triều vốn bị trọng thương, giờ phút này bị sốc nên trực tiếp ngất xỉu.
Đám nha hoàn bà tử sợ hãi tới mức run rẩy, lần lượt quỳ xuống mặt đất.
Đôi mắt Cố Tạ Thiên đỏ ngầu, quỳ xuống trước mặt Dung Già La: "Điện hạ, Lãnh Hương Ngọc nhục mạ môn nhân thánh tôn, thần đã tự mình xử trí. Đối với Thiên Triều......"
Ông cắn răng nói tiếp: "Mặc dù nó cũng sai, nhưng rốt cuộc nó chỉ vì cố gắng bảo vệ mẫu thân, về tình cảm có thể tha thứ. Hơn nữa nó cũng nhận đủ giáo huấn. Dù nói như thế nào, nó cũng là ca ca của Cửu nhi, huyết mạch chí thân. Thần cầu xin Thái tử điện hạ chiếu cố lão phu đã chinh chiến nửa đời, hãy buông tha nó, đừng làm phiền tới Tả thiên sư......"