Đó là con rết sát thủ sáu mắt! Không ngờ hai con này có thể tìm tới!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay trong một cái chớp mắt, bờ sông bên kia đã hiện ra bóng dáng của hai con rết sát thủ sáu mắt.
Trong rừng rậm đen tối, mười hai con mắt của hai con rết sát thủ giống như ánh đèn pha âm trầm, nhìn về phía hai người Cố Tích Cửu!
Vảy toàn thân đều chậm rãi dựng thẳng đứng lên ——
Đây là tư thế chuẩn bị tấn công!
Cố Tích Cửu lui về phía sau một bước, nhìn vào dòng sông rồi lại nhìn nhìn hai con rết sát thủ. Con sông này rộng chừng 30 trượng (khoảng 120m), hai con này có vượt qua được không?
Ngay khi nàng nghĩ tới điều này, hai con rết sát thủ đã hí vang một tiếng, cái đuôi của chúng bỗng nhiên bắn xuống mặt đất, sau đó bay lên trời, giống như hai quả cầu vồng đẹp mắt, lướt qua trên mặt sông, lao thẳng về phía bọn họ!
Đáng chết!
Cố Tích Cửu đang chuẩn bị phản ứng, Tư Thẩm công tử ở cách đó không xa bỗng nhiên lao thẳng tới, ôm chặt lấy cánh tay của nàng: "Đi mau!"
Cố Tích Cửu sốc khi bị hắn ôm, nhưng lúc này nàng không thể quan tâm tới bất cứ điều gì, nhân lúc hai con quái vật còn chưa lao tới, nàng lập tức mang theo Tư Thẩm công tử thuấn di vào chỗ sâu ở trong rừng rậm.
Gần như đồng thời, hai con rết sát thủ cũng dừng ở chỗ Cố Tích Cửu vừa mới đứng kia.
Lần này chúng lao vào chỗ trống rỗng, tất nhiên cực kỳ không cam lòng. Chúng nhìn nhau một lúc, một con trong đó ngẩng đầu rít dài một tiếng, âm thanh kia vừa sắc bén vừa cao vút, vang vọng ở trong rừng rậm không dứt. Một lát sau, từ chỗ sâu ở trong rừng rậm truyền ra đủ loại tiếng hú, giống như hung thú trong rừng đã nhận được mệnh lệnh gì đó, đưa ra lời đáp lại.
Sau một tiếng rít vang qua đi, hai con rết sát thủ cùng nhau lao vào chỗ sâu trong rừng rậm, bắt đầu truy kích.
......Edit: Emily Ton.....
Cố Tích Cửu không ngờ rằng, hai con rết sát thủ kia lại có chấp niệm với nàng như thế, cố gắng truy lùng vây bắt không chịu thả nàng đi.
Bất luận nàng thuấn di tới nơi nào, hai con này đều sẽ tới sau nàng một lát! Rũ bỏ chúng còn khó hơn cả thuốc cao bôi trên da chó, khiến nàng không có thời gian để thở hay nghỉ chân một lát.
Càng khiến cho nàng đau đầu hơn chính là, vị Tư Thẩm công tử nhìn qua rất cởi mở kia cũng đang bám chặt ở bên người nàng, ôm cánh tay của nàng không bỏ, khiến nàng chỉ có thể thường xuyên mang theo cái đuôi này thuấn di ——
"Tiểu Tích Cửu, tiếp tục chạy như vậy không phải là biện pháp, con rết sát thủ này rất kiên cường. Nếu chúng đã nhận con mồi, chính là không chết không dừng, trừ phi ngươi giết chết chúng!" Tư Thẩm công tử cằn nhằn ở bên tai Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu trong quá trình thuấn di không thể nói chuyện, vì thế nàng chỉ có thể nhân khi thuấn di vừa mới kết thúc, thở hổn hển đáp lại hắn: "Nói thì dễ dàng! Trên người hai con này căn bản không có điểm yếu. Kiếm, độc đều không thể làm gì được chúng......"
Nếu có thể giết chết chúng, nàng sớm đã động thủ, còn cần hắn phải nói?
Bởi vì liên tục kéo người thuấn di, khuôn mặt Cố Tích Cửu đã mệt đến nỗi tái nhợt.
Tuy nhiên, đây không phải là điểm chết người, càng muốn mạng hơn chính là, nàng dường như đã chọc trúng tổ hung thú. Trong quá trình thuấn di, bất luận nàng đi tới nơi đâu cũng không thể tránh né, đụng phải vài loại mãnh thú. Sau đó, những mãnh thú đó cũng đuổi theo ở phía sau lưng nàng......
Theo số lần thuấn di của nàng tăng lên bao nhiêu, hung thú điên cuồng đuổi theo phía sau không bỏ cũng càng ngày càng nhiều.
Phía trước nàng thuấn di như gió, phía sau là hổ gầm vượn hú đuổi theo, các loại âm thanh quái dị không dứt, khiến người nghe đều cảm thấy ớn lạnh.
Cấy cối khắp nơi đều vang lên tiếng rào rạt, cảm giác kia giống như con thỏ trắng nhỏ vô tình xâm nhập vào Công viên kỷ Jura, sau đó bị các loại khủng long hung dữ truy đuổi, bất cứ lúc nào cũng đều giống như đang đi ở trên lưỡi kiếm, cực kỳ nguy hiểm!
Cố Tích Cửu giật giật cánh tay, cánh tay nàng vẫn luôn bị Tư Thẩm ôm lấy, vừa tê vừa đau, giống như bị vật nặng ngàn cân rơi xuống.