Hắn đưa tay ra với nàng: "Đỡ ta lên, cùng nhau đi tìm đường?"
Cố Tích Cửu dùng câu mà hắn đã từng nói với mình: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Tư Thẩm: "......"
Hắn buồn rầu nói: "Nếu ta cần nghỉ lâu hơn thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì chờ thêm một lúc." Cố Tích Cửu thuận miệng trả lời.
Vì thế Tư Thẩm không còn lời nào để nói.
Trong khi nói chuyện, Cố Tích Cửu đã sờ soạng tra xét xung quanh một vòng, trong lòng trầm xuống!
Xung quanh không có biên giới, ngoại trừ mặt đất dưới chân, bốn phía đều trống rỗng, căn bản không có vách đất vách đá cản trở......
Nàng và hắn giống như hai con kiến nhỏ rơi xuống một thung lũng bao la, căn bản không có đường biên.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối.
Trong lòng nàng yên lặng tính toán độ sâu rơi xuống. Một lát sau, nàng thở dài. Nàng và hắn có lẽ đã xuống phía dưới 100 mét!
Không thể bò lên, chỉ có thể đợi lát nữa thuấn di một chút xem sao.
Tư Thẩm dường như nhận ra ý định của nàng, đột nhiên nhấc tay lên kéo lấy góc áo nàng: "Ngươi sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?"
Cố Tích Cửu lắc đầu: "Sẽ không, đợi lát nữa ta thuấn di lên trước xem sao. Nếu thành công, ta sẽ quay lại đưa ngươi lên."
"Không được!" Tư Thẩm kéo góc áo của nàng không bỏ: "Lỡ may ngươi lên đó rồi không tìm được đường quay lại thì sao?"
"Yên tâm, ta tính toán khoảng cách cực chuẩn, không sai chút nào. Khi ta quay lại sẽ vẫn rơi đúng chỗ này, ngay bên cạnh ngươi."
Tư Thẩm vẫn không yên tâm: "Vậy ngươi mang theo ta đi cùng đi." Hắn cố gắng đứng dậy.
Cố Tích Cửu giơ tay đè bờ vai hắn lại: "Không được, hiện tại huyết khí của ngươi lưu động rất nhanh, không nên vận động. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đả tọa nửa canh giờ nữa."
"Nếu ở đây có quái thú xuất hiện thì sao? Ta cảm thấy ngươi ở bên cạnh sẽ yên tâm hơn một chút."
Tư Thẩm giống như một hài tử bám người, trăm phương nghìn kế đều không muốn Cố Tích Cửu rời đi.
Cố Tích Cửu mềm lòng: "Ngươi đang sợ hay sao?"
Tư Thẩm nín thở, gật đầu, một đôi mắt âm thầm loé sáng trong đêm: "Đúng vậy, ta sợ. Sợ ngươi cứ như vậy vứt bỏ ta......"
Ồ, hắn nói chuyện giống như một hài tử lạc đường.
Cố Tích Cửu vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời cũng mềm lòng hơn, không nhịn được vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm, ta chưa bao giờ vứt bỏ đồng bạn."
Nàng không nói lời vô nghĩa với hắn nữa, thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, trực tiếp thuấn di rời đi.
Nha đầu này!
Tư Thẩm chớp chớp mắt, chậm rãi đứng lên. Hắn khoanh tay đứng dậy, tư thái thanh tao lịch lãm. Một lát sau, hắn giơ tay khẽ vuốt xuống bả vai vừa rồi bị Cố Tích Cửu vỗ lên....
Tiểu nha đầu này thật sự thích ăn mềm không thích ăn cứng. Nàng thích thế này sao?
Ồ, có một mặt yêu thích của nàng là được rồi!
Hắn đứng đó một lúc lâu rồi lại ngồi xuống, khoanh chân ngồi ở chỗ kia điều tức.
Lần này hắn đã bỏ cả vốn lẫn gốc, tự mình phong ấn hầu hết các bộ phận linh lực. Linh lực trên người có thể dùng không bằng 1% ngày thường, không khác nhau lắm với linh lực hiện tại của Cố Tích Cửu.
Dùng linh lực như thế thật sự cực kỳ nguy hiểm. Đã lâu lắm, hắn không nếm loại tư vị ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai thế này. Hắn ăn đau khổ một chút, nhưng có tiểu nha đầu này ở bên cạnh, hắn cảm thấy ngày tháng thế này dù dài hơn một chút cũng không sao.
Hắn ngồi một lát, sau đó đột nhiên đứng dậy. Tiểu nha đầu kia rời đi đã đủ lâu, vì sau vẫn chưa quay lại?
Hắn tiếp tục đợi một lát nữa, vẫn không thấy Cố Tích Cửu trở về, trong lòng hắn trầm xuống!
Tiểu nha đầu nhìn như lạnh nhạt, nhưng rất chân tình. Một khi nàng đã nhận làm đồng bạn, nàng nhất định sẽ không dễ dàng vứt bỏ. Hiện tại nàng vẫn chưa trở lại, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!