Độc Quyền Chiếm Hữu

Chương 34: Chạm Mặt Bữa Sáng



Sáng hôm sau như thường lệ đúng 6:00 Cố Ngữ thức dậy ăn sáng. Mọi thứ cần thiết cô đều đã chuẩn bị đầy đủ để mang theo bên mình, trong thâm tâm chắc chắn sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa mặc dù cũng có chút luyến tiếc với Ngữ Bạc bởi mọi người ở đây ai cũng tốt với cô.

Mở điện thoại ra xem thấy một tin nhắn từ Wechat:

[Chào cậu, tôi là Tần Cao Tuấn đây. Cậu đã dậy chưa?] - Đã gửi lúc 5:00 a.m

Cố Ngữ đành thả lại một nhãn dán chú mèo vẫy tay rất đáng yêu. Cô thật sự không hiểu người này vậy mà lại nhắn tin cho mình từ lúc 5 giờ sáng, đúng là dậy sớm thật. Thầm nghĩ rốt cuộc bỗng dưng chào hỏi là có ý gì đây?

[Tôi đã dậy, cảm ơn!]

Trả lời xong Cố Ngữ xuống lầu ăn sáng. Bên dưới đã nghe tiếng trợ lý Vương ở trong phòng ăn nói chuyện.

“Thưa ông chủ, hôm nay có cuộc họp quan trọng nên có lẽ cần đến sớm chuẩn bị một chút, bây giờ đã gần 6:30 rồi ạ”. Ngôn Tình Nữ Phụ

“Thế thì dời lại muộn một chút. Tôi xem kẻ nào dám ý kiến?”

Thì ra Hoắc Trọng Niên vẫn chưa đi làm mà còn đang ăn sáng, Cố Ngữ thầm nghĩ liệu mình có nên chờ một lát nữa rồi xuống ăn hay không? Nhưng suy cho cùng nếu làm như vậy sẽ bị người đàn ông này nghi ngờ bởi cũng chuẩn bị đến giờ học mà bản thân lại xuống trễ như vậy nên đành ngậm ngùi đi xuống.

“Chào tiểu thư, buổi sáng vui vẻ” - Vương Phàm thấy cô liền cúi chào.

" Cảm ơn anh"

Cả quá trình Hoắc Trọng Niên không nhìn lấy Cố Ngữ một cái mà chỉ chăm chú ăn. Hôm nay anh mặc một trang phục quần âu, áo sơ mi trắng còn bên ngoài khoác áo gi lê đen làm tôn lên bắp tay rắn chắc cuồn cuộn - chỉ cần nhìn vào thôi cũng biết là hàng cao cấp. Mọi hành động hay dáng vẻ đều toát lên phong thái của người thượng lưu mà không thể nào giả dối, Cố Ngữ đột nhiên nhìn lại bản thân mình bỗng thấy khác một trời một vực tưởng như không có cửa đứng cùng!

“Cho tôi một phần cháo gà”

Sau khi gọi món từ người hầu xong cô kéo ghế lại ngồi ở vị trí cách khá xa Hoắc Trọng Niên. Người đàn ông bèn khững lại một giây sau đó mới trầm giọng lên tiếng:

“Đổi vị trí gần một chút!”

Ánh mắt Cố Ngữ nhìn lên sau khi nghe những lời đó thì đột ngột chạm mắt với anh khiến cô lập tức quay đi chỗ khác, bàn tay bỏ dưới đầu gối tự nhiên nắm lại.

“Em ngồi đây được rồi, k…không cần đâu”

“Từ bao giờ mà em hay có thói quen từ chối vậy?”

Nĩa trên tay người đàn ông bỏ xuống, bắt đầu lấy khăn ướt lau miệng gọn gàng rồi chỉnh trang lại tay áo. Cố Ngữ nghe xong chỉ im lặng mà không nói gì và cô cũng không có ý định đổi lại vị trí gần Hoắc Trọng Niên, thế nhưng lời nói tiếp theo của hắn lại khiến cô khựng lại.

“Anh đặc biệt không thích người hay giấu diếm và khó bảo, em biết điều đó không?”

Hai từ “Giấu diếm” làm Cố Ngữ đang cầm chiếc thìa trên tay suýt rơi xuống bàn, bỗng cô linh tính có khi nào người đàn ông đã phát hiện ra kế hoạch của mình? Rõ là không có khả năng.

Để không làm phật lòng Hoắc Trọng Niên nên Cố Ngữ phải đổi vị trí lại ghế bên cạnh hắn ngồi. Mùi bạc hà quen thuộc của anh bay thẳng vào mũi khiến cô hít thở không thông vì cảm tưởng như sắp ám hết lên cơ thể của mình. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Cố Ngữ khiến cô giật mình.

“Ăn nhanh một chút để đi học.”