Sau buổi chiều hôm đó, Từ Linh trở nên vui vẻ yêu đời hẳn ra. Lúc nào trên môi cũng ẩn hiện một nụ cười. Người ngoài chỉ cần nhìn qua đã biết đứa trẻ này đã biết yêu.
Đúng vậy, giờ trong mắt cô chỉ có hình ảnh Từ Lâm dịu dàng mỉm cười với mình.
Từ Linh thở dài, nhìn những đám mây nhỏ ngoài kia, có thể tung tăng tự do bay lượn. Thật hay. Không biết đến khi nào cô mới có thể xuất viện, để có thể về nhà cùng anh và mẹ nuôi, cả nhà lại có thể quay quần bên nhau.
Những ngày hôm sau của Từ Linh đều có những tiến triển lớn. Cô hồi phục tương đối nhanh nhờ tuân thủ theo các yêu cầu điều trị của bác sĩ đề ra. Nhờ thế Từ Linh được phép thoải mái đi lại trong bệnh viện. Bác sĩ cũng khuyến khích vận động nhẹ nhàng sẽ tốt hơn cho việc hồi phục.
Từ Linh chẳng quen biết ai trong bệnh viện nên cũng rất lười đi đâu, chỉ lăn lóc cả ngày trong phòng. Con bé giành thời gian nghỉ ngơi trên giường, cả ngày vẽ vời, quyển sổ vẽ cũng vì thế mà ngày càng dày hơn.
Cách bữa Mẹ Kim Uyên đều cùng chú Minh đem nhiều loại trái cây bổ sung vitamin cho cô. Điều này khiến con bé vô cùng cảm động. Mẹ nuôi còn tự tay thoa thuốc lên các vết bầm giúp.
“Con gái mà thương tích đầy người thế này.”- mẹ dịu dàng thoa nhè nhẹ sợ cô bị đau, vừa chặc lưỡi nói.
Nhờ tay mẹ vừa mềm mại vừa dịu mát, thuốc thoa đến đâu, các vết bầm cảm thấy đỡ đau hơn đến đấy.
Từ Linh chỉ biết cười tít mắt với mẹ. Thoa thuốc xong, Từ Linh bẻn lẻn ôm mẹ lại. Lúc bé cô hay chui vào vòng tay nhẹ, nhưng giờ lớn rồi, không chui vừa nữa, nên Từ Linh sẽ để mẹ “chui” vào lòng mình.
“Mẹ à, con cám ơn mẹ vì đã tốt với con như thế.”
Cằm của Từ Linh nhẹ nhàng đặt trên vai mẹ, nũng nịu nói.
“Con bé này, hôm nay bị sao vậy, con gái mẹ thì mẹ thương chứ sao!”- mẹ nuôi khẽ đánh nhẹ vào tay cô.
Ánh mắt mẹ nuôi chan chứa yêu thương, đôi mày thanh thoát nhướn lên. Từ Linh suýt không nhịn được mà rơi nước mắt. Cô sụt sùi dụi đầu vào vai mẹ.
“Mẹ à, con thích những lúc gia đình mình bên cạnh nhau nhất.”
“Mẹ biết rồi, cố hồi phục cho nhanh rồi cả nhà mình sẽ đi du lịch nhé!”- Kim Uyên vuốt tóc con gái, làn môi cong đầy phúc hậu.
Từ Linh vui vẻ gật đầu, mắt sáng như đứa trẻ con.
Vừa hay Từ Lâm cũng mở cửa bước vào. Tay anh còn ôm theo hai hộp đồ ăn lớn. Nhưng vừa thấy các gương mặt thân quen trong phòng bệnh cậu liền muốn giấu hộp đồ đó sau lưng.
“Mẹ, mẹ đến đây khi nào?”- Từ Lâm bẽn lẽn gãi đầu.
“Đã đến thì vào đi, sao còn thập thò ngoài đó. Để mẹ xem con mang cái gì vào đây!”
“Con…”
Mẹ Kim Uyên nhanh tay cầm lấy món đồ trên tay cậu. Trước sự tò mò của Từ Linh cùng chú Minh, mẹ nuôi nhướn mày, mở ra xem xét bên trong.
“Thì ra con loay hoay sáng giờ là để chuẩn bị những thứ này sao?!”
…
Khuôn viên bệnh viện là một công viên xanh, với những tầng cây lá đa dạng và một bãi bỏ xanh mướt.
Chiếc khăn trải bàn được trải lên cỏ. Từng món ăn trong chiếc giỏi to bự của Từ Lâm cũng được đem ra. Nào là bánh mì kẹp thịt, cơm cuộn, bò bit-tết, có cả salad tôm,…Tráng miệng cũng đầy đủ các loại bánh ngọt, sữa chua…
Nhìn bàn tiệc picnic được bày ra trước mắt, Từ Linh không giấu nổi thèm thuồng. Mấy bữa nay đều ăn uống thanh đạm, thật đã ngán tận cổ. Quả là bạn trai tốt, Từ Lâm thật quá hiểu cô rồi.
"Woah, xem kìa, con trai tôi từ khi nào đã biết nấu nướng thế hả?
Mẹ Kim Uyên tặc lưỡi, há miệng ăn thử một miếng cơm cuộn.
“Phu nhân, ăn từ từ, kẻo mắc nghẹn.”
Chú Minh bên cạnh cầm sẵn nước uống cho mẹ Kim Uyên.
“Không sao, không sao, ngon lắm! Kỳ Minh à, cậu đừng ngại, ăn thoải mái đi.”
Chỉ thấy chú Minh mỉm cười gật đầu, rồi chú cùng tùy tiện cầm lên một phần giống mẹ.
Từ Linh thấy hai người họ như thế, tâm tình cô trở nên rất tốt. Nhìn thực đơn đa dạng trước mắt, cô cũng vui vẻ bóc một chiếc bánh kẹp lên ăn.
Bánh rất mềm, cắn vào hòa cùng vị sốt và thịt giăm bông bên trong, vừa thơm vừa tròn vị. Từ Linh miệng nhai bánh, mắt tròn xoe, giơ ngón cái lên với Từ Lâm.
Mà Từ Lâm bên cạnh im lặng chăm chú quan sát biểu cảm của cô.
“Ngon thì ăn nhiều vào. Đừng sợ mập, em có lăn anh vẫn thương.”
“Anh này!”
Từ Lâm dù là chăm chọc Từ Linh nhưng nét cười rất hiền, có vẻ như câu trả lời vừa rồi khiến anh rất hài lòng. Cả bàn tiệc này là Từ Lâm cất công mày mò theo các hướng dẫn để làm. Mỗi món đều muốn cô nếm thử.
Từ Lâm đặc biệt yêu thích bộ dạng háo ăn của cô. Lần thập tử nhất sinh này khiến Từ Linh ốm xuống rất nhiều, mặt cũng hốc hác hết cả. Nhìn cô yếu ớt đi hẳn thật khiến cậu đau lòng.
Cả nhà 4 người vui vẻ thưởng thức bữa picnic hiếm hoi này.
Khung cảnh gia đình ấm áp, hạnh phúc lan tỏa khắp sân trong bệnh viện, khiến vài người chứng kiến được cũng bị vui lây.
Sau khi dùng bữa, họ lại cùng nhau dọn hết mọi thứ, trả lại bãi cỏ xanh mướt như ban đầu.
“Mẹ về trước đi, con muốn ở lại cùng em đến tối.”
“Được.”
Kim Uyên vừa cùng Kỳ Minh ra khỏi phòng, liền chợt nhớ có việc cần nói, nên gọi Từ Lâm ra ngoài.
“Sao vậy mẹ?”
Kim Uyên nắm lấy tay con trai khẽ siết chặt.
“Mẹ là mẹ của hai đứa, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mẹ cũng mong cả hai hạnh phúc.”
Kim Uyên không đợi con trai trả lời đã quay lưng rời đi.
Từ Lâm trông bóng lưng của mẹ của chú Minh từ xa, lòng chợt thấy thật bình yên đến lạ.
Chuyện tình cảm với Từ Linh cậu định khi cô 18 tuổi sẽ chính thức báo với mẹ. Nhưng đâu ngờ dưới con mắt tinh tường của người mẹ, bà đã nhanh chóng thấy rõ hết mọi chuyện. Đúng là chẳng thứ gì có thể qua mặt được mẹ.
Từ Lâm trở vào phòng với nụ cười trên môi.
“Anh sao thế? Mẹ về rồi hả?”
Cậu gật đầu. Lũi vào ôm lấy Từ Linh. Chiếc giường bệnh nhỏ bị Từ Lâm làm cho rung chuyển.
“Ấy, coi chừng!”-Từ Linh hốt hoảng vịn vào người anh.
“Mẹ đồng ý cho chúng ta quen nhau rồi.”-Từ Lâm lí nhí nói. Từ Linh không biết bản thân có nghe lầm không.
“Gì chứ? Anh nói với mẹ hả?”
Từ Lâm khẽ lắc đầu. Anh nắm tay cô đưa lên môi hôn lấy.
“Chúng ta sẽ phải sống thật hạnh phúc.”
Từ Linh nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm cổ anh. Từ Lâm cũng siết cô gái nhỏ nhắn vào lòng. Anh không ngờ được phụ huynh đồng ý nhanh như thế. Anh và cô sẽ có thể bên nhau, đường đường chính chính.
Chợt Từ Lâm buông cô ra. Anh đi đến tủ đồ lôi ra một thứ gì đó. Từ Linh nheo mắt, nhìn anh gỡ lớp che chắn của món đồ trên tay ra.
“Anh có quà cho em đây.”
Mắt Từ Linh sáng bừng lên, nhảy ngay đến chỗ anh.
“Đó là…một con mèo!!”
Từ Lâm ôm chiếc lồng nhỏ trên tay. Bên trong lòng là chú mèo con đen thui như đống tro nhỏ. Nó chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn cô.
“Ngao…ngao…”
Từ Linh ôm bé mèo ra khỏi lồng. Chiếc chân hồng hào nhỏ hồng hào bám vào tay cô. Chiếc đuôi nhỏ nhìn cô cũng tỏ ý thích thú vẩy vẩy theo.
“Em sẽ gọi nó là Hắc miêu!”
“Cố khỏe lại để được về nhà chơi với nó nhé. Anh chỉ đem cho em gặp mặt trước thôi, bệnh viện không cho nuôi mèo đâu.”
“Em biết rồi, nó thật dễ thương quá đi.”
Từ Linh chuyển hé sự chú ý sang bé mèo nhỏ. Cô không ngừng trò chuyện và chơi đùa với nó. Hết lăn rồi bò, lại cùng nhau kêu meo meo khắp phòng.
Từ Lâm bị bỏ rơi một bên. Cậu đành quan sát hai đứa trẻ chơi với nhau. Lâu lâu còn vuốt tóc cô vài lần. Nhưng cô chẳng quan tâm gì đến anh cả.
Nhưng trông thấy cô trở lại vui vẻ thật khiến Từ Lâm thấy yên tâm. Nhớ lại cái ngày cô nhợt nhạt trên giường cùng mớ máy móc bao quanh thật khiến người ta đau lòng. Mọi thứ cuối cùng cũng qua, chỉ mong cả hai sau này có thể cùng nhau vui vẻ mãi như thế.