Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 14: Song đao 2



Các bác sỹ nhanh chóng chạy đến kiểm tra cho Từ Linh. Vết thương vừa lành vì vận động mà toát cả da non trông thật đáng sợ. Máu đỏ thấm ra cả áo ngoài.

Từ Linh nén đau, cơ thể gầy gò cố ngồi yên để họ thay băng. Nhìn đống băng cũ dính máu đỏ ao, Từ Linh không khỏi thở dài chán nản.

“Linh à, tớ không biết là cậu không múa kiếm được…”- Tú Khuê bên cạnh chỉ biết sụt sùi.

Nhìn cô bạn của mình, Từ Linh chỉ có thể cười khổ. Bản thân cô còn chưa rõ tình hình bản thân. Câu nói khi nãy của vị bác sỹ cứ vang mãi trong trí nhớ.

Sau đó, Tú Khuê cũng bị cô kêu về nhà. Tú Khuê đứng ở cửa, lưu luyến dùng ánh mắt tội lỗi nhìn cô.

“Tớ không sao thật mà, cậu về đi.”

“Thật chứ? Cậu đừng giận nữa mà…”

“Cậu không về tớ giận thật đó!”

“…Vậy…Được rồi, tớ về, mấy ngày nữa tớ vào thăm cậu tiếp. Cẩn thận đó!”

Cạch. Tú Khuê đi, căn phòng lại trở về dáng vẻ buồn tẻ như cũ.

Giờ chỉ còn mình Trịnh Từ Linh trong phòng bệnh. Cô thở dài, thử nhấc tay lên. Nhờ thuốc giảm đau mà vai đã không thấy cảm giác buốt như nãy nữa.

Từ Linh bần thần trên giường bệnh. Vai đã được xử lý cẩn thận nhưng dù nó có lành thì cô vẫn phải từ bỏ sở thích của mình.

Điện thoại bất ngờ reo lên. Từ Linh bật máy, giọng nói của Từ Lâm hối hả vang lên bên đầu dây.

“Từ Linh, không có anh ở đó sao em không cẩn thận vậy hả?”

Chắc Tú Khuê đã báo cho anh ấy biết. Từ Linh thở dài giải thích. Môi cô khẽ nhoẻn ra cười.

“Em xin lỗi…nãy em chỉ vận động có tí…”

“Nè, anh đang rất lo đó!”-giọng anh thật hối hả xen lẫn bực tức.

“Tập trung thi đi, anh làm bài sao rồi?”

“…”

Từ Linh cố trấn an anh. Thật sự vết thương không đến nỗi nào, nhưng nó sẽ để lại một vết sẹo rất lớn.

Họ nói chuyện một lúc lại nghe chuông trường vang lên.

“Anh vào phòng thi đi kìa, trễ đó…”

“Ừm, anh biết rồi, thi xong anh sẽ đến.”

“Thi tốt nhe!”

“Yêu em…”

Tắt điện thoại. Từ Linh thấy lòng nhẹ lòng hơn chút. Nhưng cô không dám nói cho anh nghe về cái vai của mình.

Cứ tưởng năm sau sẽ lại được thi đấu chính thức ai tờ chuyênh này lại ập đến. Từ Linh còn chưa giành được huy chương vàng thành phố về. Còn quá nhiều thứ cô muốn làm.

Nghĩ đến đây Từ Linh lại thở dài. Cô ôm gối dựa vào lưng giường. Mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, lại nghe tiếng gõ cửa vọng đến. Từ Linh khi này mới bừng tỉnh.

“Ai?”

“Là ta. Ta có thể vào chứ?”

Cha nuôi ư? Từ Linh nghĩ ngợi một hồi liền bảo ông vào đi.

Trịnh Văn đi vào phòng, tay cầm bao kiếm của Từ Linh, một tay khác cầm chiếc hộp to rất bắt mắt. Hắn chần chừ rồi trao bao kiếm cho cô trước.

Từ Linh lúc này mới giật mình, thì ra hôm đó bao kiếm của cô đã được cha nuôi nhặt lại. Vậy mà cô cứ nghĩ sẽ không tìm được nó nữa.

“Con cảm ơn…”

Cô nhận lấy bao kiếm từ tay ông. Cẩn thận mở ra xem bên trong. Hai thanh đao vẫn bóng loáng. Còn bao kiếm hình như cũng đã được giặt sạch.

“Mấy hôm nay dưỡng thương tốt chứ?”

“Dạ vẫn ổn…”

Nhìn dáng người

Trịnh Văn nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên bàn, từ từ mở nó ra khiến Từ Linh cũng bị thu hút đôi chút.

“A, đó là bánh gato ở cửa hàng cuối đường…”

Món bánh mà lúc nhỏ cô rất thích. Do là dòng bánh “đặc sản” ở đấy nên suốt bao nhiêu năm diện mạo vẫn được giữa nguyên.

Ọt ọt~

Tiếng kêu đói từ bụng Từ Linh vang lên làm Trịnh Văn bật cười. Cô mặt mày đỏ bừng, thầm ước có cái hố để mà chui xuống.

“Vậy để ta cắt cho con luôn nhé?”

“A…dạ…”

Tuy là ngại nhưng Từ Linh mắt vẫn sáng bừng nhìn ổ bánh nóng hổi kia. Trịnh Văn nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, hắn thấy yên tâm hơn một chút. Vì lúc mới vào, cô trông như một con mèo buồn bã. Tinh thần là thứ quan trọng cho việc hồi phục sau này.

Miếng bánh to được Trịnh Văn cẩn thận cắt ra đĩa. Từ Linh mắt như sao sáng, kể từ khi cha và mẹ ly dị, đã không ai mua loại bánh này cho cô ăn. Từ Linh mặc kệ hình ảnh tiểu thư của mình, một phát đã ăn hết phần bánh. Trịnh Văn thấy thế thì vô cùng hài lòng.

“Ngon chứ, phần còn lại để vào tủ lạnh, con cứ ăn dần nhé.”

Tuy nói vậy, nhưng Trịnh Văn vẫn cắt thêm một mẫu nữa cho Từ Linh rồi mới đem bánh cất đi.

“Cha…sao cha lại tới đây?”

“Chỉ là muốn thăm con.”

“À…”

Giọng Trịnh Văn thật trầm ổn. Nó làm Từ Linh chợt nhớ đến giọng nói cô nghe được lúc hôn mê. Vừa nhẹ nhàng mà lại rất ấm áp.

Nhưng dáng vẻ của cha nuôi thật rất giống người đó. Bờ vai rộng vững chãi. Từ Linh ngiêng người nhìn góc mặt của Trịnh Văn, muốn xem xét thật kỹ. Quả thật rất giống.

Lúc này Trịnh Văn khẽ liếc nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau.

“Con nhìn gì thế?”

“Cha là người hôm đó cứu con…?”

Trịnh Văn nghe cô hỏi, hơi bất ngờ. Nhưng hắn không có gì phải giấu giếm. Chỉ là hắn nghĩ cô chắc phải biết từ lâu rồi. Hắn gật đầu.

“Khi nãy con có nghe cha và bác sỹ trò chuyện.”

“A…con nghe hết rồi sao, chúng ta đã định khi con hồi phục hoàn toàn mới báo tin đó. Nó không phải tin tức vui vẻ gì.”

“Con…thật sự không thể chơi song đao được nữa sao?”

Từ Linh giương đôi mắt trong veo nhìn hắn, làm hắn nhớ đến người con gái năm xưa. Dung mạo này, đúng là không lẫn đi đâu được.

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cảm xúc tội lỗi của hắn lại ùa đến. Kẻ gây án cả tháng nay vẫn chưa bắt được, mà Từ Linh thì bị hại đến bỏ cả ước mơ. Hôm đó, chỉ trong gan tất, nếu hắn đến nhanh hơn, có lẽ đã chặn được tên đó.

Chẳng lẽ trên đời này hắn không thể làm tốt được bất cứ thứ gì sao.

“Xin lỗi, nếu ta đến sớm hơn một chút, có lẽ con đã không ra nông nỗi này.”- giọng nói hắn vẫn trầm tĩnh, đan xen cảm xúc bất lực.

Trên gương mặt đĩnh đạc kia có vài phần u ám. Mi mắt Trịnh Văn cũng sụp xuống làm gương mặt lãnh tuấn của hắn càng trở nên thật cô độc. Trịnh Văn ngồi xuống cạnh giường, quay lưng lại với cô. Tấm lưng to lớn toát ra một luồng hàn khí lạnh lẽo.

Từ Linh nhận ra tâm tình cha nuôi không tốt, liền mở lời muốn an ủi. Những câu cô nói đều thật sự xuất phát từ tận đáy lòng.

“Chuyện này…không phải lỗi của cha. Con cảm ơn vì cha đã cứu con.”

Lời cảm ơn này, lẽ ra Trịnh Từ Linh phải nói từ lâu rồi mới phải. Trịnh Văn đã cứu cô không chỉ một, mà là tận hai lần. Trao cho cô một cuộc sống mới. Chỉ là, giữa cô và người đàn ông này không thân không thiết, khiến câu chữ như thế chẳng thể bật ra khỏi miệng.

Trịnh Văn nâng tầm mắt lên muốn nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh, nhưng chưa kịp thấy rõ đã rất nhanh lại cụp mắt xuống. Từ Linh trước giờ đối với hắn khá rụt rè, đôi lúc còn tỏ ý né tránh. Con bé chưa từng dám bày tỏ điều gì với hắn nhiều như thế.

Lòng Trịnh Văn bỗng cảm thấy được an ủi ít nhiều.

Không biết bị ai sai khiến, Từ Linh bỗng xích lại gần Trịnh Văn. Tay cô run run vuốt tấm lưng to lớn vững chãi kia, muốn xoa dịu cảm giác này giúp hắn.

Bàn tay nhỏ đó dịu dàng xoa lưng khiến Trịnh Văn cảm thấy rất dễ chịu. Rất lâu rồi hắn mới có lại được cảm giác bình yên này.

“…”

Trịnh Văn đột ngột ngước nhìn cô. Tròng mắt hắn khẽ rung động, tay bất giác đưa lên muốn chạm vào gương mặt đó.

Nhưng tay còn ở trong không trung, Trịnh Văn đã lập tức dừng lại. Hắn nhận ra hành động vượt giới hạn của mình, không muốn làm cô sợ, đành chuyển hướng đưa tay lên gãi đầu.

“Con…làm ta nhớ đến một người.”

“A…dạ…sao vậy ạ…”

Trịnh Văn nói rồi lập tức đứng dậy thì đụng phải cây treo truyền dịch của Từ Linh khiến nó suýt ngã. May thay hắn nhanh tay giữ nó lại kịp thời.

Thấy Từ Linh tròn xoe mắt nhìn mình, Trịnh Văn thấy bản thân bỗng như kẻ khờ, tay chân lúng túng chẳng biết để đâu mới đúng. Hắn thật không biết bản thân bị cái gì nữa.

“Không có gì đặc biệt đâu…trễ rồi, con nghỉ ngơi đi. Ta có việc phải đi trước…”

“A…dạ, cha đi cẩn thận…!”

Từ Linh chỉ biết ngơ ngác nhìn bóng lưng cha nuôi khuất mất sau cánh cửa.

Hôm nay người đàn ông này thật kỳ lạ. Cô chưa từng thấy ông ấy vui buồn thất thường như thế bao giờ. Tự nhiên lại quan tâm đến cô, cứu cô một mạng, rồi đến viện thăm hỏi, còn nhớ món bánh cô thích ăn. Từ Linh thật cảm thấy không quen cho lắm. Nhưng nhờ thế mà Từ Linh cảm giác như hai người đã thoải mái trò chuyện cùng nhau hơn. Xem ra cũng chẳng phải chuyện xấu.