Từ Linh được xuất viện sớm hơn dự kiến 1 ngày. Cả nhà đều không ai biết chuyện. Từ Linh cũng dặn dò bác sĩ giữ bí mật giúp mình vì cô muốn tạo cho mọi người sự bất ngờ. Đặc biệt là Từ Lâm.
Từ Linh muốn hẹn anh lên thung lũng phía nam của thành phố để ngắm cảnh. Hôm nay anh thi xong cũng là tầm hoàng hôn, đây sẽ là một nơi lý tưởng vì rất gần trường anh thi, càng lý tưởng hơn vì có thể ngắm cảnh mặt trời lặn.
Nghĩ đến đây, đôi môi mềm mại nở một nụ cười. Nhắn tin cho anh xong thì cô ung dung lên xe buýt. Thành phố mở tuyến xe đặc biệt có trạm dừng ở ngay phía trên thung lũng đó. Địa điểm này nổi tiếng bởi phong cảnh hữu tình, thu hút vô số người đến thăm, đặc biệt là những cặp đôi yêu nhau.
Từ Linh đeo tai nghe vào. Đoạn nhạc êm dịu du dương bên tai. Đường lên thung lũng phải đi ngang một ngọn đèo quanh co. Chiếc xe buýt chậm rãi ôm theo chiếc cua khúc khuỷu mà leo dần lên. Từ Linh bám chặt tay vịn. Đây là lần đầu tiên cô đi một phương tiện công cộng.
Tuy rất thú vị nhưng đoạn đường này cứ như đang chơi trò cảm giác mạnh vậy. Mà cô từ nhỏ vốn rất sợ mấy trò này. Nhưng nghe nói từ trên này có thể nhìn được rất nhiều thứ, cô liền liều mạng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh nơi đây thật sự rất đẹp. Song song tầm mắt là bầu trời thăm thẳm, bên dưới là những bờ rừng xanh mướt, có con kênh uốn lượn như chú rồng nước nhỏ; đằng chân trời là thành phố nhộn nhịp, hiện đại, sa hoa. Hai thứ đối lập nhau đứng trong một khung hình bỗng chốc trở nên vô cùng hài hòa.
Lúc đi trời vẫn còn trong veo, nhưng khi sắp đến nơi, trời đã kéo mây xám xịt. Từ Linh thở dài, cầu mong ông trời cho cô chút ít thời gian để có thể cùng anh ngắm cảnh. Thời tiết kiểu này thì kế hoạch ngắm hoàng hôn của cô sẽ đổ vỡ hết. Nhưng nghĩ ngợi một lát, cô lại thấy cũng không sao. Dù gì cũng là cùng Từ Lâm, vậy thì ngắm mưa trên thung lũng cũng sẽ lãng mạn không kém.
Từ Linh kiểm tra đồng hồ. Xe buýt đi rất chậm nên tầm giờ này chắc là anh đã thi xong. Có lẽ anh đã đến nới trước cả cô rồi.
Vừa xuống trạm thì Từ Linh đã trông thấy bóng dáng Từ Lâm. Anh mặc bộ đồng phục của trường, tay đưa vào túi rất ung dung tự tại. Từ Lâm đứng bên kia phần đường, gần chỗ sườn đồi dốc thoải xuống.
Mặt trời khi ấy đã chạm đến mặt đồi. Ánh nắng chiều le lói xuyên qua bóng lưng anh cao gầy khiến bóng anh đổ dài trên mặt cỏ.
Cô vui vẻ vẫy tay gọi nhưng Từ Lâm không thấy vì anh đang quay lưng về phía cô. Từ Linh vừa qua đường, vừa gọi thật to tên anh.
“Từ Lâm à!”. Cô cất tiếng lớn hơn.
Lần này có vẻ như Từ Lâm đã nghe thấy. Anh quay lại, gương mặt tuấn tú mà cô nhớ nhung bật cười với cô. Anh cũng vẫy tay và sải bước về phía cô. Nhưng chợt có vẻ gì đó rất hoảng hốt hiện lên trong mắt anh. Từ Lâm chỉ tay ra hiệu về bên trái vừa chạy nhanh đến.
Nhưng mọi thứ dường như đã quá muộn.
Trong khoảnh khắc, Từ Linh chỉ kịp nghe tiếng xe như xé gió lao đến bên tai, guồng máy đề mạnh oang oang như tiếng ong vỡ tổ. Cô bị đẩy rất mạnh. Trước mắt tối sầm, thân dưới một trận đau đớn truyền đến vắc cạn sinh khí của cô.
…
Từ Lâm thất thần đến chỗ cô, lập tức bế cô lên xe. Cả người cô đã đẫm trong máu của chính mình. Tay anh run rẩy lau đi vết máu trên gương mặt cô. Mắt cô đã khép lại. Hơi thở dường như không còn nữa. Thứ duy nhất còn sót lại là cơ thể trắng bệt bị bánh xe vô tình nhàu nát.
“Không, Từ Linh à…”
Tâm can anh như bị ai đó bóp nghẹn.
Hai tuần qua Từ Lâm giận dỗi không muốn để cô gặp mình. Muốn phạt cô. Muốn cô năn nỉ, xin lỗi cái tôi cao ngạo của anh. Nhưng anh sai rồi. Chính anh là người đã đẩy cô đến bước đường cùng. Giờ đây, cô trong vòng tay anh. Nhưng không bao giờ anh có thể nghe giọng nói ấy nữa.
“Chết tiệt!”
Chiếc xe điên kia đâm vào vách đá, đầu máy cũng bốc khói. Trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa trắng xóa cả một vùng trời.
Nhưng Từ Lâm vẫn có một hy vọng mong manh. Anh dường như vẫn cảm nhận được nhịp thở thoi thóp của cô. Hơi ấm cơ thể tuy rất mỏng nhưng cũng chưa rời đi hết.
Từ Lâm rút điện thoại muốn báo đội cứu hộ. Nhưng trời bão khiến sóng điện thoại nhiễu loạn, không thể kiên lạc với bất cứ ai.
May thay, có một người chạy qua thấy tai nạn liền dừng xe lại giúp đỡ. Người đó liền đưa cả hai xuống đèo. Ông trời như đang trút cơn phẫn nộ với anh. Vì những điều anh gây ra ư? Mưa càng nặng hạt như muốn cuốn trôi mọi thứ trên đường.
Từ Lâm ôm chặt cơ thể nhầy nhụa máu, lấy áo khoác của mình quấn quanh người cô. Cả người cô đã trở nên lạnh lẽo, trắng bệt như pho tượng sáp. Anh ghì chặt cô trong vòng tay, cố giữ cho hơi ấm ít ỏi ở lại.
Từ Linh, anh xin em, đừng rời bỏ anh.
Khóe mắt anh đã cay xè, tầm nhìn mờ ảo tưởng như có màn sương chắn ngang mắt. Trong khoảnh khắc đó, Từ Lâm cảm nhận được sự sống và cái chết trở nên vô cùng mong manh.
Vừa qua được một đoạn đèo, bọn họ từ xa đã thấy một gốc cây ngã chắn ngang lối xe chạy.
Không thể đi tiếp, Từ Lâm cùng chú tài xế kia tức tốc ra ngoài để di dời gốc cây đó. Thân cây này vì mưa to gió quật làm cho bứng gốc mà ngã ra đường. Dưới mặt đường cũng toàn là mùn đất lổm ngỏm đầy trơn trượt. Dòng nước từ trên chỗ cao lần lượt đổ ra như thác, cuốn theo lớp đất đá tạt xuống chỗ họ.
Bọn họ ra sức đẩy thân cây, nhưng không di dịch nhiều. Từ Lâm lau bớt nước mưa trên mặt, cắn chặt răng, dùng hết sức đẩy thật mạnh lần nữa. Thân cây cuối cùng cũng chịu nhích ra thêm một khoảng, rồi một khoảng nữa. Tia hy vọng le lói xuất hiện.
Đang loay hoay, họ chợt nghe một tiếng động lớn sau lưng. Vách đá bên trên bỗng sụp xuống. Kéo cả mảng đường cùng chiếc xe chở Từ Linh xuống vực.