Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 19: Tang lễ



Trịnh Văn lái xe rẽ vào dãy hàng rào, đã rất lâu rồi hắn mới trở lại căn dinh thự này. Cảm giác trở về “nhà” thật lạ lẫm. Cảnh vật đều giống y như lúc hắn rời đi, chỉ là tâm thế mỗi người đều đã thay đổi.

Hắn hít một hơi thật sâu, khoan thai bước vào trong. Người làm đều có vẻ bất ngờ khi thấy hắn, nhưng một ngày như hôm nay, thì có lẽ sự xuất hiện của hắn cũng là đương nhiên. Nhìn chung, gương mặt bọn họ đều mang vẻ tan thương. Có vẻ như Từ Linh với đám gia nhân này có mối quan hệ rất tốt với nhau.

Trịnh Văn chưa đi đến tam cấp, đã thấp loáng thoáng vóc dáng của hai vị lão gia, lão phu nhân bên cửa sổ quay người đi mất. Trịnh Văn nhếch môi cười. Nhớ ngày hắn rời đi, cha mẹ một mực chối từ đứa con trai độc tôn của mình, thề rằng không bao giờ muốn gặp lại. Hôm nay, thân sinh của Trịnh Văn vừa thấy hắn liền quay người trở về phòng, họ đúng thật giữ rất vững lời thề của mình.

Dưới sảnh nhà, đứa con trai ruột là Từ Lâm chỉ khẽ cúi đầu với hắn, không còn vẻ gai góc khó chịu nữa. Cả tuần qua Trịnh Văn hao công tổn sức tìm người dưới vực đều có Từ Lâm bên cạnh. Hiềm khích giữa hai người có vẻ đã nguôi ngoai phần nào… Trịnh Văn không nói gì, mà tiếp tục đi vào phòng trong. Vừa hay Kỳ Minh cũng đang túc trực ở trước cửa phòng.

“A, chào ngài Marc Trịnh.”-Kỳ Minh vừa nhìn thấy hắn đã cúi đầu cẩn trọng chào.

Trịnh Văn gật đầu, vỗ vai Kỳ Minh.

“Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”

“Đây là nghĩa vụ của tôi.”

Trịnh Văn nghe xong cũng khẽ mỉm cười.

Kỳ Minh là do chính tay hắn thuê về. Giữa hàng trăm sự lựa chọn thì Kỳ Minh có biểu hiện rất xuất sắc. Khi hắn rời đi, Kỳ Minh một mực muốn ở lại bảo vệ chủ tử Trịnh gia, hay nói đúng hơn là muốn bảo vệ vợ cũ cùng hai đứa con của hắn. Dù Kỳ Minh kín kẻ thế nào, Trịnh Văn cũng nhận ra tình ý trong mắt cậu cận vệ này. Trịnh Văn quyết định rời đi cũng là vì thế. Hắn không thể đem lại cho cô hạnh phúc, thì chắc chắn sẽ có kẻ khác làm được. Không cần phải làm tốn thêm thời gian của nhau nữa.

“Ngài Marc, mời ngài.”-Kỳ Minh mở cửa phòng lễ.

Trịnh Văn rất nhanh bước vào trong. Căn phòng này từng dùng để tổ chức các bữa tiệc, đồng thời là nơi lý tưởng để tiếp khách. Nay lại phải dùng để tổ chức tang lễ cho thành viên trẻ nhất trong nhà.

Giữa phòng thờ có đặt một bàn cúng, có trái cây, nhiều loại đồ lễ, và một tấm hình đen trắng. Cô gái trong di ảnh cười rất tươi. Ánh mắt đen láy sáng ngời như ngôi sao trên trời. Nó làm hắn nhớ lại nụ cười ngây ngốc, gượng gạo của cô khi lần đầu gặp mặt. Ngày hắn rời đi, con bé chỉ mới có mười mấy tuổi, bẽn lẽn núp sau anh trai, lén nhìn hắn, dù không thân thiết gì cho cam, nhưng hắn cũng là người đã cho nó một cuộc sống mới.

Trịnh Văn nhìn nét thanh thuần trong veo đó, lòng hắn thật sự thấu được sự lạnh lẽo. Tại sao ông trời lần nữa lại cướp mất tia nắng của hắn, con bé đến và rời đi, khoảnh khắc ấy thật vô cùng ngắn ngũi. Đến mức chỉ như nắng sớm mùa đông, le lói xong lại tắt ngỏm trong màn sương.

Người giúp việc đưa cho hắn một nén nhang. Trịnh Văn không nán lại đó lâu, thắp xong nén nhang đó, hắn liền đi ra sau vườn để giải tỏa sự bức rức trong lòng.

Khu vườn rộng lớn hàng hecta này là do hắn thiết kế. Đoạn mê cung bọc thành hàng rào bảo vệ nơi trung tâm, lối đi tuy có ngoằn ngoèo nhưng hắn không cần nhìn cũng dễ dàng biết được lối ra. Ở giữa khu vườn có một căn nhà gỗ nhỏ cho chính tay Trịnh Văn cưa gỗ rồi dựng nên. Lúc đó, hắn muốn làm cái chồi nhỏ cho 2 đứa trẻ có nơi khám phá. Dần dà, hai đứa nhỏ càng lớn, tính khí cũng trầm ổn hơn, căn nhà liền được lắp đầy bởi sách. Cả nhà 4 người từng quây quần với nhau, người đọc sách người vẽ tranh. Khi đó ngôi nhà đấy thật vừa vặn, ấm áp.

Vườn cây cối xum xuê vẫn thơ mộng như tiên cảnh. Từng loài cây mơn mởn đua nhau khoe sắc xanh ươm, cảnh vật tuy đẹp, nhưng người đã không còn đây nữa.

Trịnh Văn cứ thong thả lần theo con đường nhỏ giữa rừng mê cung. Hắn thả hồn vào những mảnh ký ức khi xưa về một gia đình tưởng chừng rất hạnh phúc.

Rất xa, rất xa, thấp thoáng sau hàng cây mê cung chập chùng chính là căn nhà gỗ cũ. Khu nhà giờ trông thật trống trải, lạc lỏng giữa vườn cây chi chít lá. Màu gỗ đã ngã bạc theo năm tháng, nhưng dáng vấp vẫn chắc chắn, không bị xê dịch tí nào.

Lúc bấy giờ, Kim Uyên đang nép mình vào chiếc ghế dựa trong nhà, gương mặt đong đầy nét suy tư. Sự kiều diễm nay đã nhuộm màu thời gian, nơi đuôi mắt ưu tư lộ đôi đường chân chim thanh mảnh. Hàng lệ long lanh chốc lại lăn dài trên đôi gò má tiều tụy.

Một lúc, vai cô lại khẽ run lên. Kim Uyên cố không cho phép bản thân khóc thành tiếng. Hiện thực thật quá đỗi tàn nhẫn. Kim Uyên nhớ đến ngày hôm đó, phải chi cô đổi kế hoạch đến bệnh viện thăm con bé, thì có lẽ đã biết tin con bé được xuất viện sớm một hôm. Bệnh viện có báo tin cho cô, nhưng lúc đó, mọi thứ đã quá muộn màng. Cô không thể oán trách người nào khác ngoài bản thân mình. Cô thật là một người mẹ tệ hại. Có đứa con gái cũng bảo vệ không xong.

Tối đó, Kim Uyên khóc gào trong sở cảnh sát, đòi họ tìm cho được Từ Linh con cô. Vì sao một người còn sống sờ sờ lại thông báo mất tích. Đến chiếc xe còn tìm ra thì con gái cô chẳng lẻ lại tan biến như bọt biển được ư. Rồi họ lại thông báo kẻ gây tai nạn đã tử vong. Người hại con cô đã chết, nhưng nó chẳng khiến gánh nặng lòng cô nhẹ đi chút nào. Cô không tin được là Từ Linh đã ra đi. Con bé thông minh, khỏe mạnh như vậy, sao có thể chết được chứ. Có lẽ đã được ai đó cứu sống, đang bị lưu lạc đâu đó ngoài kia. Chỉ cần con bé khỏe lại, họ sẽ đưa nó trở về với cô.

Lòng bàn tay Kim Uyên nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào thịt, rướm cả máu. Nhưng cô chẳng thấy đau nữa.

Nhìn di ảnh của con được gia nhân cẩn trọng đặt lên bàn lễ, tim cô như bị dao cứa thành từng mảnh. Lễ tang trống vắng làm lòng cô quặn đau. Kim Uyên vì thế mà núp vào căn nhà gỗ cũ này. Đây có lẽ là nơi bình yên nhất mà cô có thể nghĩ đến. Kim Uyên không nhịn được khi thấy cảnh kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, càng không muốn thấy sự ghẻ lạnh của Trịnh gia đối với người con ngoài gia tộc. Ngoài cha mẹ chồng ra, cả họ chẳng ai thật sự coi trọng Từ Linh cả.

Mọi ngóc ngách của nơi này đều khiến cô nhớ đến con gái minh. Từ Linh, thật là đứa trẻ ngoan. Từ khi bước chân vào Trịnh gia, con bé luôn rất vui vẻ, chưa từng đòi hỏi điều gì. Một đứa trẻ như thế, sao mà không thương cho được. Nhìn Từ Linh, Kim Uyên lại nhớ đến bản thân khi xưa, cô độc, không một ai có thể nương tựa nào. Người thì mất cha mẹ, gia đình, người thì mất con. Tuy không phải ruột thịt gì cho cam, nhưng tình yêu cô dành cho đứa trẻ ấy như dành cho chính con ruột của mình vậy.

Kim Uyên ngước cằm nhìn lên trần nhà, vài chiếc mạng nhện đã giăng ngang dọc trên góc phòng. Đôi mày thanh lệ khẽ chau lại. Cô rất nhanh quơ lấy cây chổi lông gà, leo lên bàn muốn kéo phăng đám mạng nhện đó xuống. Phải giữ cho nơi này thật gọn gàng, sạch sẽ.

Cô nhón chân, tay cầm chổi đưa lên cao, nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa. Kim Uyên liền cúi người đặt thêm ghế gỗ lên mặt bàn. Rồi thử leo thêm lần nữa. Hai chân ghế không đều nhau liền bấp bênh qua lại khi Kim Uyên đứng lên nó. Nhưng cô vẫn cứng đầu muốn dọn dẹp mạng nhện. Hít thật sâu. Kim Uyên vững vàng giữ được thăng bằng trên ghế. Lần này, đầu chổi đã chạm đến được đống bàn tơ kia. Cô mím môi, nhẹ nhàng quấn đầu chổi vài vòng, tơ nhện cũng bị cuốn theo vào lông chổi.

Kim Uyên bận rộn cheo leo trên ghế, tay với cao lên trần nhà thì sàn gỗ cũ kỹ vang lên mấy tiếng ọp ẹp khiến Kim Uyên có chút hốt hoảng. Nhìn vào tấm gương nhỏ trên tường, có bóng người đột ngột xuất hiện. Cô giật bắn người, liền quay lại muốn xem đó là ai.

Nhưng Kim Uyên bỗng mất thăng bằng, mặt ghế dưới chân không còn chắc nữa mà sụp nghiêng một bên.

Rắccc!