Từ Linh sau khi Trịnh Văn rời đi, liền bỏ bộ mặt vui vẻ lúc nãy xuống. Cô không muốn làm Trịnh Văn lo lắng nên đã diễn mấy trò ngốc nghếch trước mặt hắn. Chỉ là từ khi tỉnh dậy, tâm trạng cô không được tốt lắm.
Bầu không khí ở Thành phố X lạnh hơn ở đảo rất nhiều. Dù là đã đóng kín cửa sổ và có lò sưởi, Linh vẫn cảm nhận được cái giá buốt ngoài kia.
Từ Linh co ro lại, tự ôm lấy thân người, lại chui rúc vào trong chăn. Ở một mình trong căn hộ rộng lớn, làm cho cô có chút sợ hãi. Linh vốn ngại chỗ lạ, mà trong mấy hôm đã phải chuyển chỗ ở đến hai lần.
Từ Linh nhất thời lại suy nghĩ về chuyện tối qua. Bữa tiệc hóa trang đó tưởng là rất vui, nhưng ngờ đâu lại trở thành nơi nguy hiểm.
Linh mở tivi lên, báo đài đã liên tục đưa tin về vụ việc. Họ nhắc đến kẻ ám sát là một người lạ mặt, vẫn chưa tìm ra được thông tin. Tuy thế mọi việc đều đã được kiểm soát kịp thời. Chỉ có một người bị thương, một số người vì hoảng loạn mà bị say xát nhẹ. Thông tin các nhân vật đều được giữ bí mật.
Linh thở phào, tắt tivi.
Đêm qua đối với vô thật rất kinh hoàng. Hễ gặp máu, là cô lại bắt đầu phát hoảng, không kiểm soát được cảm xúc. Nhịp tim cũng đập rất nhanh, hơi thở lại dồn dập khiến cô bất tỉnh.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Linh chứng kiến được rất nhiều thứ. Không hiểu sao, bản thân sau đó có thể giữ được bình tĩnh như thế, giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút đáng sợ. Là nhờ có Trịnh Văn túc trực bên cạnh chăng.
Cảm giác như Trịnh Văn là liều thuốc an thần của cô. Không có hắn bên cạnh, Linh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thật mệt mỏi.
Có rất nhiều chuyện Từ Linh không thể hiểu được, mọi thứ cứ một cuốn phim viễn tưởng. Thật giả cứ lẫn lộn vào nhau. Linh cố gắng cách mấy cũng chẳng thể phân biệt được nữa. Ranh giới quả thật vừa mơ hồ, lại mong manh.
Giờ Linh sẽ làm gì để đợi cho đến khi Trịnh Văn về nhỉ.
Trên kệ có đặt sẵn mấy quyển sách Linh mang theo, nhưng lật đi lật lại mấy trang cô lại thấy chán, không có hứng để đọc tiếp nữa.
Linh gấp sách lại, mệt mỏi nằm dài ra giường, lại nhìn trần nhà trắng trơn mà thở dài. Cô đang cố làm cho bản thân bận rộn, nhưng đầu óc cứ nghĩ mãi về những chuyện không đâu.
Trịnh Văn có một người con trai, và anh ta đêm qua đã cứu cô một mạng. Dù là lần đầu gặp nhau, nhưng cô rất ấn tượng với gương mặt đó. Cảm giác nhìn thấy anh ta lại quen thuộc đến kỳ lạ.
Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ, hai người họ đã từng gặp nhau?
Trước giờ Linh chưa lần nào hỏi Trịnh Văn về cuộc sống trước đây, của cô và của hắn đều không. Linh thật sự không quan tâm đến. Vì đối với một người bị mất trí như cô, quan tâm đến hiện tại và tương lai sẽ thực tế hơn việc cố nhớ lại quá khứ.
Nhưng lúc này đây, hàng vạn câu hỏi liên tục nhảy số đầu trong đầu cô. Từ Linh trước khi gặp nạn là một người thế nào? Cô và Trịnh Văn có quan hệ gì với nhau? Người con trai của Trịnh Văn, có quan hệ gì với cô?
Giờ đây lại có quá nhiều điều cô muốn biết.
Nhưng mặc khác, Từ Linh lại không muốn mở miệng nói ra. Cô sợ một khi Trịnh Văn trả lời những câu hỏi đó, cuộc sống bây giờ của cô và hắn, sẽ không còn như cũ nữa. Có những chuyện không nên biết vẫn tốt hơn. Sự thật luôn mất lòng.
Linh lăn lộn một hồi trên giường thì thấy chán.
Từ Linh ngồi bật dậy khỏi chiếc giường rộng lớn, trầm ngâm giương mắt ngó ra ngòai cửa sổ.
Ô cửa kính cao lớn giúp người ta nhìn ngắm được trọn vẹn vẻ đẹp của thành phố lúc về đêm.
Trời tối lất phất vài hạt bông lấp lánh. Đây là lần đầu cô nhìn thấy tuyết. Những bông tuyết ít ỏi bay tứ tung trên nền trời tối đen. Ánh đèn vàng bên dưới li ti tô điểm khắp các con đường và trên các tòa nhà trọc trời. Kèm theo đó là tiếng xe từ xa vang vọng lại. Lộng lẫy và hoa mỹ. Nơi đây thật tấp nập, khác hẳn hòn đảo yên tỉnh kia.
Linh chợt muốn động vào những bông tuyết tự do tự tại đó. Cô đi ra phòng khách, quấn mình vào chiếc chăn dày, đến chỗ ban công phòng khách mở phăng cửa ra.
Không khí lạnh lập tức ùa vào mang theo những hạt tuyết nhỏ lấp lánh.
Linh rùng mình, hắc hơi mấy cái. Nhìn những hạt tuyết bay phấp phới trong không trung, Linh thích thú đón lấy một bông. Nó đáp xuống, khẽ nằm yên trong lòng bàn tay cô, nhưng lát sau lại từ từ tan ra thành nước. Thì ra tuyết là như thế này.
Linh hít thở bầu không khí lạnh lẽo. Hơi lạnh lấp đầy lồng ngực, tràn lên não, giữ cho tinh thần cô được tỉnh táo.
Chơi với những bông tuyết chán rồi, Linh lại ôm gối ra sofa ngồi đợi hắn. Ngồi ở đây, lúc Trịnh Văn mở cửa vào thĩe lập tức nhìn thấy cô.
Từ Linh bật tivi sang kênh Khám phá thế giới. Tiếng tivi sẽ giúp cô phân tâm đi, không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Màn hình chiếu những khung cảnh thiên nhiên hoang dã, còn có những con thú mà cô chưa từng biết. Thật tuyệt, Linh thích xem những điều mới mẻ.
Lâu lâu Từ Linh lại ngó lên xem đồng hồ. Linh cảm giác như thời gian dường như trôi qua rất chậm, từng giây từng phút cô đều mong ngóng Trịnh Văn trở về với mình. Chỉ khi hắn ở cạnh, cô mới có thể yên tâm.
Nhưng đợi mãi mà Trịnh Văn vẫn chưa thấy về, Linh vì đuối sức mà mơ hồ lim dim ngủ mất.
.................
Từ Linh chỉ là mơ màng ngủ, vẫn cảm nhận được xung quanh. Tiếng đồng hồ tích tắc nhảy từng nhịp. Tiếng tivi chiếu những thước phim về thế giới đó đây. Tiếng gió rít vào những khe hở trên những tòa nhà. Tiếng động cơ xe âm ỉ đâu đó dưới mặt đường. Mọi âm thanh hòa vào nhau như một bản hòa tấu. Tuy náo nhiệt, nhưng lại rất êm đềm.
"Cô là ai?"
Bỗng một giọng nói sâu thẳm trong tiềm thức vang lên. Linh nghe thấy, nhưng không thể mở mắt, tay chân cũng không cử động được.
"Ai đó?"-Cô gượng hỏi lại nhưng không thấy ai trả lời. Chắc là cô nghe lầm chăng. Căn hộ này, chỉ có mình Từ Lâm có thể vào được, đến cô còn chưa có mã để mở cửa mà. Linh lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không được bao lâu, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên.
"Cô là ai? Tại sao cô giành chỗ tôi?"
"A, ai đó?"
"Cô mau trả lại cho tôi..."
"Ai đang nói đó, là ai vậy?"
Linh như bị thứ gì đó đè lên, cơ thể nặng trĩu mỏi nhừ không buồn nhúc nhích.
"Là ai?"-Linh mơ hồ gọi.
Bỗng có hai bàn tay từ trong hư không xuất hiện vồ lấy cổ họng Từ Linh mà bóp chặt.
"Cô mau trả.....TRẢ ĐÂYYY!"
"Aaaa..."
Tiếng nói đó từ nhỏ chợt thét lớn đến chói cả tai. Linh cầm lấy cánh tay đó, cố gỡ nó ra khỏi cổ mình, nhưng các đầu ngón tay kia đã bấu vào da thịt sâu hoắm, đến nỗi dường như đã bị nó đâm thủng.
"Không, thả tôi ra!"
Linh cố vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cái người đó không có ý gì muốn thả cô.
Linh choàng tỉnh giấc. Cô thở hắc ra, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả lưng áo. Hai má cũng toàn là nước mắt mặn chát.
Thì ra là Trịnh Văn. Hắn đang lay mạnh để đánh thức cô dậy. Nhìn thấy Trịnh Văn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Linh khóc nấc, chồm đến ôm chầm lấy hắn.
"...hức....hức....."
"Anh đây, em gặp ác mộng sao?"
Linh không trả lời nổi, chỉ khẽ gật đầu. Người cô vẫn còn dư chấn của giấc mơ khi nãy, quả thực rất đáng sợ.
Trịnh Văn vuốt tấm lưng nhỏ đang run lên từng đợt đến đáng thương của Linh. Hắn chỉ mới xa cô vài tiếng mà đã có chuyện.
"Văn, em sợ lắm...."-đến cả giọng nói của Từ Linh cũng trở nên khản đặc.
"Linh à! Đừng sợ, có anh đây rồi."
Từ Linh lát sau mới bình tĩnh lại. Vừa rồi là mơ hay là thật. Nhìn vào gương không thấy dấu vết gì nhưng cảm giác các đầu móng tay đó bấu víu vào cổ vẫn còn.
"Em đã thấy gì thế?"
Văn vuốt tóc lại giúp Linh. Lại quấn cô vào chiếc chăn to bự. Gương mặt cô ửng hồng lên vì lạnh.
Linh lắc đầu. Hình ảnh và âm thanh khi đó rất mơ hồ. Lúc đó cô cảm giác như bị đẩy vào vực thẩm. Rất bất lực.
"Em không rõ nữa, chỉ nhớ là nó đáng sợ lắm."
"Anh xin lỗi, kẹt xe nên anh về trễ."
"Em nghe một giọng nói, nhưng không biết là của ai, cũng không rõ là nam hay nữ."
"Sao nữa...?"
Trịnh Văn bế cô lên tay, ôm cục bông của hắn vào phòng ngủ.
"Người đó kêu em hãy trả lại thứ gì đó."
Trịnh Văn chau mày, chắc là cô vẫn bị sốc vì chuyện hôm qua. Hắn thả cô xuống giường. Ôn tồn hôn lên trán.