Châu Chấn Khiêm gằng giọng lạnh khiến người ta nghe đến là rùng mình.
“ Con bé nói không phải thì là không phải, đừng để tôi nghe đến ba chữ đó nữa nếu không...”
Hứa Việt Trạch nhảy vào miệng anh: “ Nếu không thì sao, tao là Hứa gia, Hứa Việt Trạch, mày làm gì được tao “
“ Hừm, Hứa Việt Trach, tôi không muốn quan tâm“
Châu Chấn Khiêm cười khẩy, trong mắt anh Hứa Việt Trạch còn không bằng một hạt bụi bám lên áo anh, lấy cớ gì mà muốn anh biết đến anh ta. Châu Chân Khiêm rất ghét bỏ loại người như anh ta đây cũng chỉ là vì Châu Giản Dao mới thèm quan tâm đến chuyện này, anh làm sao đứng trơ ra nhìn cô em gái nhỏ của mình bị tên đàn ông này bắt nạt.
Hứa Việt Trạch đường đường là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, tiền Hứa gia làm ra cũng chỉ với mục đích là để anh ta tiêu sài, Hứa Việt Trạch cũng vì đó mà ỷ lại ra bên ngoài luôn hênh hoang cậy thế ức hiếp người khác, xem trời bằng vung, bất kể là chuyện gì anh ta gây ra Hứa gia sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ vài ba đồng tiền đã có thể khiến con trai bọn họ xấu cũng thành tốt.
Hứa Việt Trạch chỉ còn một thân một mình biết rõ bản thân không đấu nổi với Châu Chấn Khiêm liền nhấc điện thoại gọi người đến, anh ta quyết không bỏ qua cho Châu Giản Dao tuy ngoài mặt anh ta không mấy thật sự hứng thú với chuyện hôn nhân càng không muốn bị ràng buộc vào mối quan hệ với phụ nữ nhưng với riêng Châu Giản Dao thì khác, anh ta thèm khát cơ thể cô đã lâu chỉ là mãi không thể đụng vào được nên lợi dụng Châu gia lên tiếng muốn tìm con rể mà đồng ý hôn sự này, một phần quan trọng khác là hiện tại Châu gia đang muốn có được mối làm ăn lớn với Hứa gia nên dùng mối hôn sự này để trao đổi. Châu Giản Dao chịu sự bắt ép của ông bà Châu dù không muốn cũng không có quyền từ chối thật may bây giờ đã khác, đã có Châu Chấn Khiêm anh sẽ không để hôn sự này tiếp tục.
Châu Giản Dao từ đầu cứ gặp phải Hứa Việt Trạch sẽ không vì lý do gì mà trở nên kích động chỉ là cô không dám làm gì anh ta, cô thân thể nhỏ bé không đấu lại với tên đàn ông đó dù có đang được sự bảo vệ của Châu Chấn Khiêm nhưng cô cũng rất lo lắng nếu Hứa gia cho người đến anh hai của cô liệu có đấu lại được với bọn họ không, cô không muốn chuyện của mình vạ lây đến anh.
“ Anh hai hay chúng ta về nhà nhé, em không muốn ăn nữa, nhé “
Nhìn em gái run rẩy kéo lấy tay áo mình, Châu Chấn Khiêm cũng không muốn làm cô sợ liền gật đầu đồng ý, loại người trước mắt vốn không xứng để anh đặt tâm vào, Châu Giản Dao đối với anh vẫn là quan trọng hơn, chỉ cần cô nhíu mày anh liền trở nên khẩn trương ngay.
Hai người vừa quay đầu Hứa gia liền cho người đến, một đám đàn ông mặc trên mình vest đen đi ở giữa là chủ nhân của Hứa gia_Hứa Trù, cũng là cha của Hứa Việt Trạch, bên cạnh ông ta còn có Châu Từ, Hứa Việt Trạch không chỉ gọi cho cha mình tiếp người đến còn báo cho cả Châu gia đến.
Châu Giản Dao nhìn thấy bố nuôi mình nỗi sợ sâu trong đáy lòng liền trồi dậy, cô siết chặt cánh tay anh hai mình nép mặt vào ngực anh, không dám nhìn đến ông ta, cô đang sợ lắm, sợ sẽ bị Châu Từ bắt trở về.
“ Anh hai,...”
“ Đừng sợ, anh hai ở đây, sẽ không để ai làm hại em “
Hứa Việt Trạch thấy cha từ một tên đàn ông trưởng thành bỗng chốc hóa thành một thằng bé ba tuổi mà chạy lỏn tỏn đến, một tay ôm mặt một tay ôm bụng mè nheo với ông ta, Hứa Trù thấy con trai trầy xước vài đường cũng trở nên lo lắng mà giận dữ, con trai cưng của ông ta còn chưa bao giờ ông ta nỡ lớn tiếng vậy mà lại bị Châu Chấn Khiêm đánh đến mức này, người làm cha này không thể không thay con trai mình trả thù. Hứa Trù búng tay ra hiệu một đám người từ phía sau lưng ông ta chạy ra bao vây người của Châu Chấn Khiêm nhìn có vẻ đáng sợ nhưng bọn họ so với vệ sĩ của Châu Chấn Khiêm lại như những con thỏ đứng giữa bầy sói.
Châu Từ hừng hực khí thế đi đến đối diện với anh mắt dữ tợn của Châu Chấn Khiêm, lên giọng.
“ Mày đừng gây chuyện nữa, chuyện này không liên quan đến mày, hôm nay tao nhất định phải mang con bé về, mối hôn sự này bằng bất cứ giá nào cũng phải xảy ra “
Châu Chấn Khiêm không một chút e sợ trước ông ta, ngược lại còn có chút chán ghét rất muốn lập tức rời đi, anh nhìn chăm chú vào gương mặt Châu Từ ánh mắt sâu xa của Châu Chấn Khiêm bất giác khiến ông ta dáy lên nỗi sợ mà chính ông ta cũng không biết đó là cảm giác sợ hãi về vấn đề gì chỉ thấy Châu Chấn Khiêm có gì đó rất lạ từ lúc trở về anh đã có ánh mắt thù hận mỗi khi nhìn Châu Từ, đến cả câu nói khó hiểu của anh lúc đến Châu gia cứu cô cũng khiến ông ta cứ nghĩ ngợi mãi không dứt.
“ Con bé đã thuộc về tôi rồi, muốn đưa con bé rời khỏi tôi phải xem các người có bản lĩnh đó không? “
Châu Từ nhíu mày ông ta chợt im bặt không dám nói thêm một lời chỉ biết tập trung nhìn mãi vào đứa con trai nuôi này của mình, ông ta nuôi anh bao nhiêu năm không hề có loại cảm giác này anh chỉ rời đi có vài năm lúc trở về đã khiến ông ta bắt đầu sống trong lo sợ.
Châu Chấn Khiêm nhếch nhẹ khóe môi như thể đang thách thức ông ta, chỉ có anh mới rõ tất cả mọi chuyện cũng chỉ có anh mới biết ông ta đang sợ hãi điều gì về mình, trong lòng cảm thấy rất hả dạ khi chứng kiến Châu Từ có vẻ mặt này.
Nhìn thấy Châu Từ im lặng, Hứa Trù liền bước lên khí thế cao trào ông ta ngoắc tay một đám vệ sĩ liền lao đến nhưng còn chưa được chạm tay vào Châu Chấn Khiêm đã bị bốn vệ sĩ của anh tung vài cước mà ngã nhào ra ôm lấy thân thể, Châu Chấn Khiêm cười tiếp tục cười khẩy dù không có vệ sĩ thì một mình anh cũng xử lí được đám người vô dụng này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Châu Giản Dao anh sẽ không có khái niệm thủ hạ lưu tình với bất cứ ai.
“ Mày là thằng bất hiếu, Châu gia tuy không sinh ra mày nhưng cũng có công nuôi dưỡng mày, không trả ơn thì thôi còn chống đối lại người có ơn với mình, đúng là loại mất dạy “
Châu Từ dõng dạc thật lớn tiếng chỉ tay mắng nhiết Châu Chấn Khiêm, ông ta không dám đấu mắt với anh nhưng cũng không ngăn chặn được sự ngạo mạn của ông ta.
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.