Từ sáng sớm Châu Từ đã nhận được một phong thư lạ, lạ ở chỗ chính là không có tên hay bất cứ thông tin gì về người gửi. Châu Từ không quá nghi ngờ cứ vậy mà mở ra xem bên trong lại là thứ khiến ông ta bàng hoàng, những hình ảnh được chụp lại từ vụ án năm xưa từng tấm hình tuy không quá rõ nét nhưng cũng có thể khiến người xem đoán được có những ai trong tấm hình kia.
Châu Từ trán đổ đầy mồ hôi tay run cầm cập tập trung xem kỹ từng tấm hình, chính là những hình ảnh mà năm xưa chính tay ông ta đã sát hại Sơ gia, năm đó Châu Từ vì đố kị với quyền lực của Sơ gia mà không một chút nhân từ ra tay giết cả Sơ gia cứ nghĩ chuyện năm đó đã chôn sâu dưới vực về sau ông ta sẽ an nhàn đạp lên Sơ gia mà sống nhưng không ngờ ngày hôm nay những thứ này lại được gửi tới tay mình, Châu Từ càng xem càng ngờ vực bán tín bán nghi với những tấm hình mình nhận được, năm đo tham gia cùng ông ta cũng chỉ có Hứa gia và một vài gia tộc nhỏ không có chỗ đứng ở Hắc Thành, Châu Từ không tin là bọn họ lại phản bội ông ta vì bây giờ Châu gia cũng được xem là có một chút tiếng nói nhưng so với vài gia tộc lớn khác vẫn không đáng kể.
Châu Từ làm sao có thể ngờ chuyện năm đó lại bị đào lên lần nữa, ông ta cũng đủ thông minh để đoán ra được người có thể làm được việc này phải là người nắm uy quyền lớn mạnh trong tay là một người không ai dám động vào nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được người đó là ai.
Hai tay ông ta run lẩy bẩy cảm giác được tim mình nhói lên mồ hồi cả người đổ ào như suối, Châu Từ chính là đang sợ hãi những đêm gần đây mơ thấy ác mộng chính là điềm báo cho chuyện này, một lần nữa nỗi ám ảnh sợ mất tất cả lại tìm đến ông ta.
Khi xem kỹ lại ở góc cuối của phong thư Châu Từ liền nhìn thấy có chữ không phải được viết lên mà là được khắc lên như là mang hàm ý nhấn mạnh, một chữ ‘ Khiêm ‘ uy nghiêm, Châu Từ nhíu mày trong đầu ông ta rất nhanh đã nghĩ đến Châu Chấn Khiêm. Châu Từ đang thầm hy vọng rằng những gì ông ta nghĩ sẽ không phải là sự thật, Châu Chấn Khiêm sẽ không có liên quan gì đến chuyện này.
...
Biệt phủ Tri Nhất Khiêm
Châu Chấn Khiêm ngồi ở sofa cắm cúi vào chiếc máy tính và vài bản hợp đồng xung quanh, ở cạnh là Châu Giản Dao đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách bình thường những lúc rảnh rỗi như thế nếu không phải đọc sách thì cô sẽ tập đàn hay ra vườn chăm bón cho cây trồng, biệt phủ này còn có một khu vườn trồng đầy các loại hoa bên cạnh là một hồ bơi trong nhà rất lớn, Châu Giản Dao mỗi tối trong lúc đợi Châu Chấn Khiêm đi làm về cô sẽ ra đấy ngồi bên hồ bơi ngắm hoa hưởng gió đêm mát mẻ, lúc trước chỉ là một khu vườn với đầy đám cỏ dại nhưng khi Châu Giản Dao xuất hiện anh đã đặt biệt tu sửa lại thành một vườn đầy màu sắc cho cô.
Bất ngờ một vệ sĩ tìm đến phá hỏng bầu không khí yên lặng.
“ Chủ tịch, bên ngoài có người tìm anh, là Châu Từ “
Châu Chấn Khiêm nghe đến cái tên này lập tức ngẩng cao đầu, nhướng mày ánh mắt anh nhìn tên vệ sĩ như thể đã đoán trước được sự việc này, anh dường như biết chắc Châu Từ không sớm thì muộn cũng sẽ tim đến mình.
Vệ sĩ không nói thêm lời nào lập tức gật đầu nhận lệnh rời đi ngay, sự dứt khoát ấy đúng là còn hơn cả chuyên nghiệp.
Châu Giản Dao biết bố nuôi mình tìm đến nhất thời cô cũng rất muốn gặp ông ta, đã gần một tháng không gặp bố mẹ nuôi của mình dù có sợ thật nhưng cô vẫn rất nhớ họ, Châu Giản Dao muốn nói gì đó nhưng rồi cô chọn im lặng vì sợ sẽ làm anh tức giận, cô biết người đàn ông này chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô ra gặp Châu Từ.
Cứ nghĩ Châu Từ sẽ rời đi nhưng ông ta vẫn một mực muốn gặp cho bằng được Châu Từ, một lần nữa vệ sĩ lại tìm vào lần này trên tay hắn còn mang theo một phong bì.
“ Chủ tịch, Châu Từ đưa anh cái này nói không gặp được anh ông ta sẽ không đi “
Châu Giản Dao ngồi gần với tên vệ sĩ đang đứng nên cô không suy nghĩ nhanh tay nhận lấy phong thư lạ kia bên ngoài không có viết gì cầm trên tay có cảm giác thứ bên trong rất dày nhanh chóng đã kích thích sự tò mò của cô nhưng Châu Giản Dao còn chưa mở ra hết đã bị anh ngăn lại.
“ Anh hai, chúng ta cho bố vào nhé, chắc là bố đến thăm chúng ta đấy, em cũng rất nhớ bố “
Châu Chấn Khiêm siết lấy vòng eo cô vuốt ve dỗ dành, anh là người biết rất rõ lí do Châu Từ tìm đến đây làm gì có chuyện ông ta sẽ đến thăm anh và cô chứ, thật nực cười. Châu Từ nếu không phải vì bản thân ông ta có chết cũng sẽ không vì ai mà tự hành hạ bản thân mình, đó là một người đàn ông tàn độc còn ích kỷ, trong mắt Châu Giản Dao ông ta là bố nuôi nhưng trong mắt anh ông ta là kẻ thù, Châu Từ đã giết chết bố mẹ anh khiến anh trở thành trẻ mồ côi những năm qua anh gọi bọn họ hai tiếng bố mẹ không ngờ lại là đang làm tổn thương chính bố mẹ ruột của mình.
“ Bé con, ông ta không phải người tốt, ông ta không đến thăm chúng ta mà đến để chất vấn anh hai “
Châu Giản Dao hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, cái gì mà chất vấn anh, giữa hai người họ có chuyện gì đó mà cô không tài nào biết được, chỉ biết bản thân thật sự rất nhớ bố mẹ nuôi của mình, dù cho mỗi khi nhắc đến bọn họ những ký ức đau thương đó cùng nỗi ám ảnh ngày đêm lại hiện về nhưng làm sao cô có thể vì những chuyện đó mà ghét bỏ người đã nuôi nấng mình cho mình một cuộc sống mới được, cô không thể, cô không phải một người vô tâm.
“ Ông ta không chịu đi thì các người làm cho ông ta đi, làm gì cũng được đừng gây án mạng ở nhà tôi là được “
“ Tôi rõ rồi, chủ tịch “
Nói xong anh nhìn sang Châu Giản Dao cười tươi trong đáy mắt người đàn ông mang vẻ bí hiểm dường như là có một bí mật gì đó rất lớn dang cất giấu kỹ càng khiến Châu Giản Dao khi nhìn vào đó cô liền thấy sợ hãi, Châu Chấn Khiêm từ lúc nào lại trở nên ghét bố nuôi của bọn họ như thế không phải vì anh ở bên ngoài bao nhiêu năm nên mới không muốn công nhận sự dưỡng dục của hai người đó nữa hay anh thật sự là một người bất hiếu như Châu Từ từng nói, anh hai của cô thật sự thay đổi rồi sao.
Châu Giản Dao lần đầu tránh né anh, cô lấy tay anh ra khỏi eo mình rồi đứng phấc dậy rời đi, hành động của cô em gái nhỏ khiến người anh trai này dấy lên một sự bức bối, anh chưa bao giờ nhận được sự lạnh nhạt này từ cô.
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.