Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!

Chương 12: BẠCH LONG.



" Này Kì không phải là cậu thật sự thích cô ấy rồi chứ. Lại còn nấu cháo cho cô ấy nữa, trong khi hai người vừa mới quen được hơn một tháng thôi. Tôi với cậu là bạn tri kỉ đấy nhưng mà cậu chưa bao giờ nấu cho tôi bữa nào. Thật là quá đáng quá đi mà. "

Long Kim Bảo cứ một mình lãi nhãi, anh thật sự không hiểu nổi cái con người này có xem mình là bạn hay không nữa.

Ghét là ghét thật rồi đó.

" Tôi thích cô ấy sao? Làm sao mà có thể được, cô ấy hay cãi tôi lại còn ương bướng thế không thể nào mà tôi thích được. "

Mặc Hiên Kì tự hỏi rồi tư ngẫm, đúng như người ta nói thì người trong cuộc không bao giờ hiểu được bằng người ngoài cuộc.

" Dẹp chuyện này sang một bên đi, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên cho cậu ấy thời gian suy nghĩ rồi kiểu gì cậu ấy cũng nhận ra thôi." Kiều Duy Huân ngắt lời Long Kim Bảo.

Tiếp tục mà nói vào chuyện chính " Vừa nhận được thông báo từ Đổng Sinh Châu, cậu ta nói có mấy bang hội dạo này rất hoành hành ở trên địa phận của chúng ta. Nhưng cậu ta không dám tự quyết định nên báo lại cho tôi. Bây giờ theo mấy cậu nên xử lý bọn như thế nào đây."

" Cứ bảo Đổng Sinh Châu xử gọn bọn chúng đi, lâu nay chúng được đà là lấn tới rồi đấy. " Long Kim Bảo bốc đồng mà lên tiếng.

Riêng Mặc Hiên Kì chưa nói gì nhưng nhìn biểu cảm của anh thì chắc là sắp có chuyện rồi đấy.

" Cũng đến lúc nên quay về bang rồi. Đi sắp xếp đi. " Anh ra hiệu bằng tay cho trợ lý Trương rời đi trước.

Cùng lúc mấy người bạn của Hách Gia Nhi cũng đi xuống. Ba người cũng chưa nghe thấy gì nên vẫn rất thản nhiên. Mỗi người mỗi nét đẹp khác nhau và cũng vì đó mà Long Kim Bảo đã để ý đến cô gái đi đầu, vui vẻ nhất hội. Mà đó không ai khác là Mục Ly.

Anh chạy lại mà làm quen cùng cô nhưng lại chỉ nhận được sự lạnh lùng, bỏ lơ của cô. Thật là chưa thấy ai cả gan lớn mật đến vậy, làm ngơ ai thì làm chứ Long Kim Bảo mà cô cũng dám làm vậy thì cũng có bản lĩnh đấy.

Thấy phiền Lyna và Hàn Ngọc Tuyết đành tránh mà đi trước, để lại Mục Ly bị tên đàn ông này bám đuôi.

………



Nghe tin cháu dâu/ con gái mình bị bệnh mấy người đó liền phi nhanh mà đến biệt thự riêng của Mặc Hiên Kì.

Riêng ông nội của Mặc Chu Nhiên là bực cả ra rồi đó, ông vác chiếc gậy chống của mình mà đuổi đánh thằng cháu vô tâm của mình moitj trận quanh.

Hai ông cháu nhà này vừa gặp là đã vậy, lạnh lùng thì cũng phải bị thu phục. Chịu đánh dưới trượng của ông mình, thương trường là thương trường nhà là nhà. Cái gì cũng có tôn ti cả.

" Gia Nhi, con đỡ hơn chưa? Sao không báo tin cho bố mẹ sớm hơn chứ, may mà Luna kể cho mẹ không thì mẹ cũng không biết chuyện con bị bềnh nữa. Cái con bé này. " Bạch Liên Y giọng trách móc nhưng lại đầy tình yêu thương con gái mình.

Nhưng Hách Gia Nhi không hiểu sao mà bố mẹ mình biết đã đành ngay cả ông bà nội của Mặc Hiên Kì cũng biết vậy. Cô còn chưa kịp hỏi để giải đáp thắc mắc của mình thì bà nội của Mặc Hiên Kì đã vội mở lời :

" A gia, thật là mẹ con gọi hỏi bà, họ cứ nghĩ là bà đã biết chuyện nhưng mà cũng không ngờ bà cũng không khác gì họ. Có ai bảo đâu mà biết, ngay cả cái thằng Kì nó cũng đâu mở mồm mà nói câu gì. Bà xin lỗi bà không biết sớm, để con phải chịu khổ rồi. "

Hách GiaNhi vội dùng hành động quơ quơ tay để phủ ý định, cô nhanh chóng mà đáp lại " bà nội, bố mẹ à con cũng không sao mọi người cũng không cần lo lắng cho con đâu. Thật ra Mặc Hiên Kì cũng đối xử với con cũng không tệ đâu ạ. Anh ta còn nấu cháo cho con đây này. "

Vừa nói cô tay vừa chỉ vào cái tô cháo đã hết sạch kia.

Bà nội cùng bố mẹ của Hách Gia Nhi lại một biểu cảm như mấy đám bạn trước mà mắt chữ a mồm chứ o, cùng đồng thanh " nấu cháo? "

Họ bắt đầu tra hỏi Hách Gia Nhi kể lại chi tiết từng tí một về việc làm của Mặc Hiên Kì mấy ngày nay.

………

Thế là mấy ngày bị giam trong nhà cũng qua đi, ngày ngày cũng phải nằm trên giường mà trò chuyện với mấy cô bạn.

Đêm về thì lâu lâu Mặc Hiên Kì mới dắt cô dạo đôi lần, anh còn chẳng cho cô chút thời gian riêng nào.



Chán nhất là thế!

Nhưng hôm nay vừa nghĩ sẽ được thoải mái tí thì lại bị Mặc Hiên Kì bắt theo cùng đến cái bang Bạch Long gì gì đó.

Vừa tới nơi cô cũng thấy sợ, đâu đâu cũng toàn là mấy tên vệ sĩ mặt mũi hung ác. Cái này mà không may đụng chạm gì tới họ là có khi bị bẻ cổ cho xem.

" Đây là đâu vậy. Sao mà nhìn ai cũng hung tợn thế? "

Hách Gia Nhi níu lấy tay Mặc Hiên Kì vừa đi mà vừa hỏi. Nhưng không nhận lại được câu trả lời nên cô quay sang với điệu bộ dỗi này nọ.

Đi theo sau họ là Long Kim Bảo và Kiều Duy Huân cũng đủ no rồi. Từ đầu buổi cho đến cuối buổi hai người này cứ dính lấy nhau mà ân ái thế ai mà chả phát chán, sinh ghét ra.

" Đại thiếu chủ. Nhị thiếu thủ. Tam thiếu chủ. Mừng các ngài quay lại. " Cả hết bang hội Bạch Long cùng đồng vang lớn một âm thanh.

Mặc Hiên Kì là đại thiếu chủ nên anh la người có quyền nhất ở trong cái bang này.

Anh liền chỉ thị cho Đổng Sinh Châu một nhiệm vụ mới còn khó hơn là đi giết người nữa.

" Dạy cho cô ấy ít thứ thủ pháp cơ bản đi, không học tốt thì cứ theo điều luật mà xử, nhưng cô ấy là con gái nên hình phạt giảm nhẹ xuống một nửa. Có ai không đồng ý không? "

Cả hết vệ sĩ ở đó đều được huấn luyện một cách tốt nhất, đày đoạ thể xác biết bao mới được như vậy. Thân thể lực lượng, lòng dũng cảm cũng vậy.

Một lúc sau thấy không ai có ý kiến gì gì thì anh liền cho Đổng Sinh Châu thức hiện luấn luyện trong ngày cho cô nàng đó luôn.

Nhưng Hách Gia Nhi lại tự dưng hét lớn mà phản đối " Mặc Hiên Kì, anh bị điên à. Tôi không tập luyện mấy cái quái này đâu. Thích thì anh đi mà tập. "

Cứ thế là bắt đầu câu chuyện tiếp ở chap mới thôi mọi người.