Tô Tử Tích mím môi, nói: “Em không thấy rất nực. cười
Túc Bảo: “Ø? Anh mới 7 tuổi mà, sợ hãi thì đã làm sao? Tè ra giường còn rất đỗi bình thường ý!”
Tô Tử Tích:
Cảm ơn em đã biết cách an ủi như vậy, nhưng lần sau không được phép an ủi anh nữa.
Tô Tử Tích uể oải nằm xuống, nghiêng người và úp mặt vào tường, trưng ra bộ dạng “anh không thèm để ý đến em nữa'.
Nhưng cậu không từ chối việc Túc Bảo tiếp tục vỗ lưng cậu.
'Túc Bảo không so đo với Tô Tử Tích, cô bé nằm nhoài sang bên cạnh, ngáp một cái rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Tô Tử Tích: Ngủ rồi ư?
Không....không võ lưng cho cậu nữa à?
Có lẽ đêm khuya là lúc con người ta yếu đuối nhất, Tô Tử Tích cẩn thận lật người, mím môi nhìn cục bột nhỏ trước mặt.
Gương mặt phính sữa tròn trịa, chóp mũi hơi hồng, miệng và đôi má phớt hồng, hình như chỗ nào trên mặt cô bé cũng như phấn nộn, thực ra cô bé rất xinh đẹp và đáng yêu.
Lúc ngủ, cô bé còn đặt tay kê dưới má, trông rõ là hồn nhiên vô hại, có thể thấy cô bé rất tin tưởng cậu.
Tô Tử Tích lầm bầm gì đó rồi nhăm mắt lại.
Chưa bao giờ Tô Tử Tích thấy lòng yên ả đến vậy, lần này cậu ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau.
Tô Tử Tích tỉnh dậy trước, kết quả trông thấy Túc. Bảo đang ngửa đầu lên ngủ ngon lành, người dang rộng thành hình chữ đại, chân cô bé còn đang gác trên bụng cậu.
Tô Tử Tích nhíu mày, phát hờn chọt vào chân Túc. Bảo rồi đẩy chân ra.
Tô Tử Tích cảm thấy bụng mình như bị con voi giãm lên, đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Mẹ kiếp...”
Túc Bảo lập tức tỉnh giấc, mơ màng bò dậy, dụi mắt, ngáp ngủ nói: “Anh ơi anh sao thế?”