Không nhìn thấy ai, anh ấy tưởng mình vẫn đang nằm mơ.
Đúng lúc này, gầm giường truyền đến âm thanh cộp cộp, Tô Nhạc Phi vô thức nhìn sang...
Một bàn tay trắng bệch đột nhiên bám lấy mép. giường, một nữ quỷ với mái tóc dài che mặt đột ngột hét
lên một tiếng, bò ra từ gâm giường.
Tóc che khuất hơn nửa khuôn mặt cô ta, lộ ra một con mắt đang nhìn chằm chằm anh ấy.
Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp!
Anh ấy bỗng nhảy cẵng lên như bị điện giật, liên tục lui về phía sau, đồ đạc trên tủ đầu giường loảng xoảng rơi xuống.
Tô Cẩm Ngọc bò lên giường, cười khà khà, vừa bò về phía anh ấy vừa duỗi tay ra: “Anh năm, anh năm ơi... Cùng uống rượu nào!”
Tô Nhạc Phi: “1”
Anh ấy nhấc chân định co giò chạy, chợt khựng lại:
“Ngọc Nhi?”
Tô Cẩm Ngọc bĩu môi, vén tóc lên lầu bầu: “Không vui chút nào, các anh ai cũng nhận ra em, mãi em mới giả quỷ được một lần, lần đầu tiên dọa người, thế mà ai cũng nhận ra.”
“Làm em chẳng có cơ hội đuổi theo các anh chạy ba dặm gì cả.”
'Tô Nhất Trần, Tô Tử Lâm đang đứng ngoài cửa: “...”
Tô Nhạc Phi há miệng thở hổn hển:
“Em gái à, em làm lại lân nữa đi, bây giờ chắc chăn anh năm sẽ chạy ba dặm cho em coi...”
Tô Cẩm Ngọc chạy tới, khoác vai Tô Nhạc Phi, cười hì hì nói: “Không chơi nữa, anh tư đang chờ trên mái nhà đó"