Bà cụ Tô trèo lên tầng thượng, nhìn về phía Túc Bảo.
Chiếc thúng tre tương đối lớn, Túc Bảo nằm ngửa, một bên thúng tre che đầu bé, một bên tựa vào bụng bé.
Cô bé vừa lật người, chân co lại làm cả người chui †tọt vào cái thúng tre.
Bà cụ Tô cẩn thận mở thúng tre, đau lòng sờ lên trán 'Túc Bảo để chắc chăn rằng cô bé không bị sốt rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tô Nhất Trần đã tỉnh, ngồi dậy, day tay vào. ấn đường, nói: “Mẹ à?”
Anh nhìn xung quanh, phát hiện Tô Cẩm Ngọc đã biến mất.
Trời sáng nên cô đã bay vào hồ lô linh hồn.
'Tô Nhạc Phi bò dậy, hoảng loạn nhìn xung quanh, nói: “Mẹ đến rồi à? Mau đi thôi!”
Bà cụ Tô lập tức cho đầu của Tô Nhạc Phi ăn một cái đập tràn đầy tình mẫu tử.
Cậu năm tức thì ôm đầu. Mấy người khác cũng choàng tỉnh. Nhìn thấy bà cụ 'Tô đang đứng trước mặt với khí thế hùng hổ, mọi người đều sửng sốt.
Sau đó đồng thanh hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại lên được đây?”
Một bà cụ leo được cầu thang cao như vậy có hợp lý không?
Bà cụ Tô giận quá hóa cười: “Các con còn không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi à? Túc Bảo mới mấy tuổi mà các con dám đưa con bé lên tầng thượng ngủ qua đêm hả?”
'Túc Bảo bị tiếng nói của bà cụ Tô đánh thức, nhưng còn chưa tỉnh hẳn.
Bây giờ mới hơn 6h sáng, ngày thường bé luôn say giấc vào giờ này nên bây giờ đầu óc vẫn mơ màng.
Cô bé duỗi hai tay nhỏ ra, nói giọng non nớt: “Cạn Iyu"
“Cậu cả, Túc Bảo muốn uống thêm một ly!”
Dứt lời, Túc Bảo ngơ ngác nhìn bà cụ Tô trước mặt, ơ, bà ngoại cũng đến rồi à?