Vốn dĩ anh không định làm phiền người một nhà họ 'Tô đoàn tụ, sự tồn tại của anh khá dư thừa trong tình huống này.
Ai ngờ Túc Bảo cứ nẵng nặc kéo anh ra khỏi phòng.
'Túc Bảo nốc gần nửa bình nước mới dừng lại, khó hiểu hỏi: “Vì sao cay cắn người nhưng càng ăn lại càng nghiện nhỉ?”
Mọi người phì cười, sau này lại thêm một nhóc tham ăn rồi.
Mộc Quy Phàm nhúng cánh gà sốt tiêu qua nước. mấy lần mới đưa cho bé: “Bởi vì cay là một loại xúc giác chứ không phải vị giác, rất dễ gây nghiện, trẻ con không nên ăn nhiềt
Túc Bảo gặm cánh gà, lại hỏi: “Vì sao ạ, vì sao trẻ con không được ăn nhiều?”
Bà cụ Tô buồn cười nói: “Con chưa từng ăn cay, bỗng chốc ăn nhiều quá sẽ đau bụng đấy.”
Tô Nhạc Phi hì hục gặm cánh gà, bổ sung: “Không chỉ đau bụng, ngày mai lúc con giải quyết nỗi buồn, mông nhỏ cũng đau luôn ái!”
'Túc Bảo sợ ngây người.
Thật đáng sợt
Cây ớt cắn miệng đã đành, còn căn bụng, cắn mông nữa á?
'Thậm chí khi người ta giải quyết nỗi buồn cũng không tha?
Bé con vội vàng thả cánh gà xuống: “Không ăn, Túc Bảo không ăn nữa đâu!”
Dừng một lát, bé lại bổ sung: “Sáng mai bé ăn sau!” Mẹ thích món này, bé phải ăn giúp mẹt!
Mọi người cười phá lên, mãi đến gần mười hai giờ đêm mới không cam lòng tản đi.
Thời khắc tạm biệt cuối cùng, Tô Cẩm Ngọc lại không thấy tiếc nuối mấy, qua mười hai giờ là quỷ tiết, bầy quỷ tràn lên nhưng cô phải đi xuống.
Tô Cẩm Ngọc ở trong phòng bà cụ Tô, tâm sự với mẹ mình rất lâu đến khi bà cụ không chống đỡ nổi thiếp đi, cô mới lặng yên đứng dậy.