'Túc Bảo không biết đã từng có những chuyện như vậy xảy ra, bé chớp mắt vài cái, nghỉ ngờ hỏi: “Sư phụ, lấy được giọt lệ thứ tám khó như vậy ư?”
Kỷ Trường than thở: “Rất khó.”
Gố Thịnh Tuyết đã luân hồi được ba kiếp nhưng kiếp nào vẫn không thu thập đủ tám giọt lệ.
“Vi giọt lệ cuối cùng là giọt lệ đau lòng của Mạnh Bà, nhưng Mạnh Bà trời sinh không biết khóc.”
'Túc Bảo nhớ tới lời Cố Thịnh Tuyết nói, bé vội vàng hỏi: “Thật sự không biết khóc ư? Chị Thất Thất nói lúc ra đời chị Tiểu Bát cũng không khóc."
Tô Tử Du đứng bên cạnh lập tức cãi lại: “Không thể nào, mỗi đứa trẻ chào đời đều phải khóc, khóc là bởi vì không khí bị hút vào làm dây thanh quản rung. Nếu không khóc chắc chắn là bị nghẹt thở hoặc sức khỏe không tốt.”
Kỷ Trường gật đầu nói: “Cố Thất Thất nói không khóc nên hẳn là cô bé đã khóc khan, do đó không có nước mắt”
Người đời cho rằng trẻ sơ sinh ra đời là phải khóc, nhưng thực tế đó cũng không hẳn là khóc. Chẳng qua chỉ là dây thanh quản bị rung mà thôi, những lần khóc về sau mới thực sự là khóc.
Có lẽ từ sau lần khóc khan khi ra đời, Cố Thịnh Tuyết cũng không hề khóc nữa.
'Túc Bảo đồng cảm: “Đáng thương thật.”
"Trong nhận thức của bé, khóc cũng như cười vậy, không biết khóc cũng như không biết cười, vậy chẳng còn gì là niềm vui nữa.
Tô Tử Du hỏi một chút: “Cả một đời dài như vậy, cũng đâu thể không khóc chứ...?”
'Túc Bảo há to miệng, thảm thật...
Tô Tử Du cũng há to miệng hỏi: “Hay đi kiểm tra tuyến lệ thử đi? Chắc là do có bệnh gì về mắt rồi”
Kỷ Trường giật giật khóe miệng.
Hãn tiếp tục nói: “Mỗi lần trở về địa phủ Cố Thịnh Tuyết sẽ nhớ lại ký ức đời trước, thậm chí là cả ký ức của mỗi lần lịch kiếp trước đó. Vừa tức giận vừa sinh ra rất nhiều năng lượng tiêu cực, từ chối sự quan tâm của người khác. Lần nào Diêm Vương cũng phải đến kích đểu, nói cô bé là đồ kém cỏi...”