Tô Tử Tích thay quần áo, đứng ở cửa phòng chụp CT, trong đầu cậu vẫn vang lên lời Túc Bảo nói ban nãy.
Anh trai ngoan, kiểm tra chút thôi mà!
Không phải tiêm đâu, chẳng đau xíu nào hết!
Đợi anh kiểm tra xong, Túc Bảo sẽ chia cho anh một viên kẹo!
Bộ não Tô Tử Tích từ chối mấy lời dỗ ngọt của Túc Bảo.
Tay chân cậu cũng luôn nghe theo lệnh từ bộ não.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu đã ở trước cửa phòng chụp CT rồi.
Khóe miệng Tô Tử Tích khẽ giật.
Lúc này, bác sĩ cầm lấy phiếu khám, đọc to: “Tô Tử Tích.”
Bà cụ Tô đẩy Tô Tử Tích một cái.
Nhóc con này, đứng xếp hàng trước phòng chụp CT bao lâu mà vẫn chưa phản ứng ra chuyện gì ư?
Hi vọng nhóc con này không có vấn đề gì về não…
Tô Tử Tích nhấn tay vào ấn đường, bước vào phòng.
Lúc này Tô Tử Du mới nói: “Em gái, em dỗ Tô Tử Tích làm gì, lại còn hứa chia kẹo như dỗ trẻ con ấy!”
Tô Tử Du cười lạnh.
Túc Bảo bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu: “Anh trai, phải kiên nhẫn chứ.”
Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vui vẻ nhấm nháp viên kẹo.
Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, cuối cùng viết vài dòng vào cuốn sổ, nói: “Tô Tử Tích không có vấn đề gì đâu, yên tâm.”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ!”
Cô bé biết mà.
Bé đã bói quẻ, Tô Tử Tích có chút vấn đề, nhưng rất nhỏ.
“Sư phụ, sao hôm nay người không tăng ca?” Túc Bảo tò mò hỏi.
Kỷ Trường đáp: “Cửa địa ngục sắp đóng lại rồi, thời kỳ chạy đua KPI cao điểm đã qua.”
Túc Bảo nửa hiểu nửa không, thời kỳ chạy đua KPI cao điểm ư?
Hình như bé vừa học thêm được một từ rất ngầu.
Tầng lầu họ đang đứng đều là các phòng kiểm tra sức khỏe, bà cụ Tô và hai đứa trẻ đang ngồi trên ghế chờ ở ngoài, chỉ thấy Tô Ý Thâm mặc áo blouse vội vàng đi tới.
“Mẹ, mẹ tới sao không nói cho con biết?” Tô Ý Thâm bất đắc dĩ nói: “Để con còn nói trước với đồng nghiệp chứ!”
Bà cụ Tô chưa kịp lên tiếng thì Túc Bảo đã khoát tay nói: “Cậu út, chúng ta không đi cửa sau, tuyệt đối không đi cửa sau!”