Tô Tử Du: "Em em em gái, anh anh, bọn họ là dạ dạ...”
Hân Hân: 'Á á á! Cứu tôi cứu tôi! Túc Bảo tránh khỏi tay mấy người, một mình chạy về phía trước chỉ bỏ lại một câu: "Không cần sợ, bọn họ đều là quỷ tốt! Bọn họ sẽ bảo vệ mọi người!”
Tô Việt Phi, Tô Tử Du Tô Tử Chiến và Hân Hân cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.
Quỷ... bảo vệ họ. No, cái này càng đáng sợ hơn đó! Em gái đừng đi mài
Cậu ba ta tin rồi, cháu gái ngoan cháu có thể quay lại đây hay không...
Mấy tên ác quỷ cảm thấy thú vị.
“Ha ha, tôi kêu anh có dám trả lời không?” Quỷ đào hoa cười hì hì.
“Cái đầu to này tròn thật đấy, thật muốn đặt lên bàn xem thử một chút."Quỷ hồ đồ nhìn chăm chằm Hân Hân.
"Bọn ta chết từ lâu lắm rồi, ở một chỗ thường rất buồn bực. Nghe nói mấy người hay đi đây đó khắp nơi có thể kể mấy chuyện vui vui cho bọn ta nghe được không?” Quỷ xui xẻo nhìn Tô Việt Phi.
Biểu cảm của cậu ba hoàn toàn rạn nứt, dần dân mất khống chế.
Kể chuyện cho quỷ nghe, con mẹ nó, đây là đầm rồng hang hổ gì thế này!
Tô Tử Du lần này không mang theo trang bị, lúc này cũng chỉ biết ngây ngốc đứng đó, trong đầu đều suy nghĩ:
Tại sao mới thoáng một cái đã có thể trông thấy những con quỷ này, là bởi vì đây là nhà ma sao?
Cũng từng nghe đồn là trong nhà ma có quỷ thật, nhưng mà đây là sao vậy, là vấn đề từ trường hay là vấn đề xác suất?
Bé không thấy sợ chút nào. Bây giờ bé không còn là Túc Bảo ba tuổi nữa rồi.