Cô nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, trên tóc anh có những bông tuyết bay lơ lửng, nhưng anh khẽ cau mày, vẫn không hiểu ý cô.
Diêu Linh Nguyệt lại cố gắng hết sức, sau khi nói lắp vài lần, cuối cùng cô cũng nói ra được chữ mình muốn nói: "Thích."
Tô Nhất Trần hơi giật mình.
Cô gái trước mặt có khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vô cùng xinh đẹp, hàng mi đen hơi chớp nhẹ, mỗi lần nói chuyện cô đều phải tốn không ít sức lực, nhưng cô luôn rất cố gắng.
Cô đưa tay ra như muốn đưa cho anh thứ gì đó.
Tô Nhất Trần vô thức đưa tay ra, nhìn thấy cô đặt vào tay anh một nắm tuyết trộn đất, hơi bẩn.