Vẻ mặt của Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm cũng cứng đờ.
Tô Nhạc Phi vội vàng lắp phần đá bị bẻ về chỗ cũ, kinh ngạc nói: “Cái này mà con bảo là không có giá trị sao?! Nó còn lớn hơn cả những tảng đá trang trí trong vườn! Chắc phải đáng giá vài tỉ tệ đúng không? ?
'Tô Nhạc Phi như chết lặng, hu hu, cô bé con thiên vị bà ngoại của nó quá mà!
Túc Bảo nghi hoặc nói: "Rất có giá trị ạ?"
Bé mang nó về vì nhìn thấy màu tím bên trong viên đá rất giống với chiếc vòng tay mà bà ngoại bé đeo.
Tảng đá to thế này thì bà ngoại có thể làm bao nhiêu chiếc vòng tay tùy thích!
Vẻ mặt Tô Nhất Trần rất nghiêm túc: "Nếu như bóc lớp ngoài của tảng đá ra mà bên trong đều chứa đầy ngọc tím như ban nãy thì giá trị sẽ không dưới một tỷ tệ"
Đây đều là những ước tính thận trọng.
Một khối đá thô lớn như vậy đủ làm vật trang trí cấp bảo vật quốc gia, trị giá hơn một tỷ nhân dân tệ.
Chi cân tận dụng những nguyên liệu còn sót lại cũng đủ để làm ra hàng chục chiếc vòng tay, mặt dây chuyền ngọc bích, nhẫn hạt ngọc bích...
Giá trị sẽ tăng thêm vài trăm triệu tệ nữa.
Mộc Quy Phàm tặc lưỡi, “Đúng là không đáng giá, chỉ 'một tỷ' tệ thôi mà..." Túc Bảo mở to mắt!
Mất máu!
Sao một tảng đá có thể đáng giá như vậy?
Túc Bảo há to miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tiếc nuối, bé ân hận vì quyết định thiếu sáng suốt của mình lúc xuống điện Diêm Vương...
Lế ra bé nên vác thêm vài tảng đá quay về!
Tô Nhất Trần hỏi: "Túc Bảo, sao con lấy lại được khối đá lớn như vậy?" Anh vừa hỏi vừa nhìn Mộc Quy Phàm.