Độc Sủng Dược Phi

Chương 7: Tây Thần Thái Tử



Hôm nay Đông Bách Hàn lên triều sớm. Chung quy là để nghênh đón hai vị khách đến từ Tây Thần. Phụ hoàng nàng chính là rất trông đợi đứa con rể đến từ Tây Thần này. Nếu hôn sự này thành, giao thương của hai nước sẽ thuận lợi hơn. Mà Thái tử Tây Thần này cũng là một nhân tài nên Đông Bách Tử Hằng cũng hết mực hài lòng. Đến đại điện có đông đủ các vị hoàng tử, các vị thân vương cùng nhân vật chính Đông Bách Thần Hi. Yến tiệc đã chuẩn bị đầy đủ chỉ còn chờ người đến. Đông Bách Tùng ngồi ở vị trí dành cho thái tử thi thoảng liếc Đông Bách Hàn cười nhẹ. Hắn đã chuẩn bị xong binh lực, chỉ cần Tây Thần thái tử cùng thân muội muội Đông Bách Thần Hi của hắn kết hôn thì hắn như hổ thêm cánh, bất cứ lúc nào cũng có thể nhờ sự giúp đỡ của Tây Thần.

Đông Bách Hàn nghiễm nhiên hiểu được mưu tính của hắn. Nhưng ngày nào hắn còn trọng dụng Bạch Sát thì ngày đó nàng vẫn nắm hắn trong tay. Đông Bách Hàn hướng ly rượu về phía hắn như một lời thách thức. Tiếng hô của thái giám vang lên cắt đứt màn đọ mắt của thái tử cùng Ngụy vương.

– Tây Thần thái tử cùng Tây Thần công chúa tớiiiiiii

Mắt mọi người hướng về cửa điện. Lập tức một đôi nam nữ xuất hiện, nam tử vận huyết sam ngọc thụ lâm phong đi cùng một nữ tử bạch sam thanh thuần xinh đẹp tiến vào đại điện. Vừa đến chính điện liền cung kính quỳ trước Đông Bách Tử Hằng.

– Tây Thần thái tử Tề Trác Hâm tham kiến Bệ hạ.

– Tây Thần công chúa Tề Trác Nghiên thỉnh an bệ hạ.

– Mau, đứng dậy đi.

Đông Bách Tử Hằng ra hiệu cho cả hai đứng lên.

– Thái tử, công chúa mời ngồi vào chỗ.

Đông Bách Tùng đứng lên thi lễ, tươi cười mời Tề Trác Hâm cùng Tề Trác Hiên ngồi vào bàn. Tề Trác Hâm gật đầu một cái xem như đáp lễ. Vị trí Tề Trác Hâm ngồi vừa vặn ngay bên cạnh Đông Bách Hàn. Nhân lúc Đông Bách Tử Hằng còn khai chuyện mời rượu mọi người thì hắn kín đáo chào hỏi Đông Bách Hàn.

– Ngụy vương điện hạ, lại gặp

– Thái tử quá lời, hôm qua đã thất lễ.

Đông Bách Hàn có hơi ngạc nhiên từ lúc thấy Tề Trác Hâm bước vào. Nam tử hôm qua ở Mộ Hoa Lâu cư nhiên là hắn. Nàng với tên Tây Thần thái tử này quả là có duyên. Mà ngồi bên cạnh Tề Trác Nghiên cũng lén lút nhìn Đông Bách Hàn. Nàng từ lâu đã ngưỡng mộ vị vương gia Vệ quốc này. Năm đó hắn đi sứ sang Tây Thần, nàng một lần nhìn thấy hắn liền nhớ mãi không quên, còn dự định phải gả cho hắn, không ngờ một tháng trước hắn đã thành thân. Nàng thật muốn biết vị vương phi kia tài giỏi bao nhiêu có thể hớt tay trêи của nàng.

– Ngụy vương điện hạ, thứ cho Trác Nghiên đường đột, không biết Ngụy vương phi vì sao không đến?

– Nàng là tối qua cao hứng ra ngoài thưởng cảnh, khi trở về liền cảm nên không đến được.

Đông Bách Hàn hơi phiền muộn nhớ tới Đoan Mộc Ly Tâm, lại hồi tưởng đến chuyện tối qua với nàng liền không tự nhiên ho khan mấy tiếng. Đông Bách Tử Hằng sau khi mời rượu cũng bắt đầu nói đến vấn đề chính.

– Tây Thần thái tử, chuyện hôn sự giữa ngươi và Hi nhi trẫm đã quyết định, nếu ngươi thấy thuận ý liền chọn rằm tháng sau tổ chức hôn lễ đi.

– Khởi bẩm bệ hạ, thần theo lệnh phụ vương đến đây lần này tạm thời là để giao lưu văn hóa của hai nước, còn chuyện hôn sự cùng nhị công chúa đây e là quá sớm.

– Vậy ý ngươi thế nào?

– Thần thấy vẫn là để trong lúc thần ở đây sẽ cùng nàng trò chuyện, tìm hiểu, sau khi trở về liền bàn bạc với phụ vương cũng không muộn.

Tề Trác Hâm rất khéo léo kéo dài hôn sự này ra. Hắn đến đây vốn không phải vì chuyện kết thân của hai nước, càng không phải cầu hôn Đông Bách Thần Hi. Hắn vốn tới đây chỉ vì tìm một người. Một người khiến hắn khắc cốt ghi tâm suốt ba năm qua, đáng tiếc hắn chỉ biết nàng ở Vệ quốc, biết nàng gọi là Độc Tiên Nhi, ngoài ra không còn biết thêm gì nữa. Rõ ràng là mò kim đáy bể nhưng hắn vẫn si dại đi tìm. Chính là một lần gặp nàng ở biên giới Tây Thần, nàng giúp hắn giải kịch độc hắn liền khắc cốt ghi tâm nàng như vậy.

– Hi nhi, con thấy sao?

Đông Bách Tử Hằng hướng tới Đông Bách Thần Hi nhẹ giọng.

– Tất cả đều nghe theo phụ hoàng.

Đông Bách Thần Hi cung kính lên. Đông Bách Tử Hằng hài lòng gật đầu.

– Vậy mọi chuyện tạm thời để đến lúc Tây Thần thái tử về nước hẳn định đoạt. Trẫm có chút mệt mỏi liền bãi triều sớm đi. Ngày mai giờ thìn tất cả đến Ngự Hoa Viên, trẫm sẽ mở yến tiệc ở đó, cùng bá quan văn võ chính làm tiệc tẩy trần cho Tây Thần thái tử cùng Tây Thần công chúa, Trẫm đã sai người sắp xếp cho cả hai ở Đông Các điện.

– Đa tạ bệ hạ, cung tiễn bệ hạ.

Tề Trác Hâm chấp tay hành lễ.

– Cung tiễn phụ hoàng.

Các vị hoàng tử đồng loạt chấp tay cung kính tiễn Đông Bách Tử Hằng. Đông Bách Tử Hằng vừa đi, tất cả nhìn nhau gật đầu một cái rồi rời đi. Đông Bách Sở cáo từ trước bởi hắn vốn không thích ồn ào. Đông Bách Thần Hi đã dìu Đông Bách Tử Hằng về điện Thái Cực. Chỉ còn Đông Bách Hàn, Đông Bách Tùng, Tề Trác Nghiên cùng Tề Trác Hâm. Đông Bách Hàn không nhanh không chậm lên tiếng.

– Bổn vương còn việc ở vương phủ, không tiện ở lâu, Tây Thần điện hạ, thái tử ca ca xin cáo từ.

– Ngụy vương điện hạ, Ngụy vương điện hạ..

Tề Trác Nghiên gọi với theo, nhưng Đông Bách Hàn một mạch bước đi cũng không có quay đầu lại. Nàng ta hậm hực giậm chân. Đến khi nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Tề Trác Hâm mới cố nén lại tâm tình, hòa nhã trở lại. Đông Bách Tùng hướng Tề Trác Hâm nở một nụ cười thập phần giả tạo, sảng kɧօáϊ lên tiếng.

– Tây Thần điện hạ, xem ra chúng ta sắp thành người một nhà.

– Không dám, thái tử điện hạ quá lời, chỉ sợ Trác Hâm không xứng với công chúa của quý quốc.

Đông Bách Tùng nghe vậy càng cười lớn.

– Haha, Tây Thần điện hạ mới là quá lời, bổn thái tử với huynh so ra là cùng tuổi, chi bằng chúng ta thân thiết hơn một chút gọi huynh đệ đi.

– Trác Hâm không dám.

– Haha, Tây Thần điện hạ nói vậy là chê bổn thái tử không bằng Ngụy vương sao?

Đông Bách Tùng có chút thâm ý mà đùa.

– Thái Tử đừng hiểu lầm. Trác Hâm chỉ sợ bản thân không xứng. Cũng không còn sớm. Trác Hâm đi đường mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi.

– À à được được, Trần tổng quản chờ sẵn bên ngoài, sẽ đưa hai người về Đông Các điện.

– Vậy Trác Hâm xin phép cáo lui.

Đông Bách Tùng nhìn bóng lưng Tề Trác Hâm cùng Tề Trác Nghiên khuất đi tâm tình phức tạp. Tên Tây Thần thái tử này dường như rất đề phòng hắn. Rất khéo léo lẩn tránh kết thân cùng hắn, tên này dường như khó đối phó hơn hẳn tưởng, sau này e là phải nhờ tới Hi nhi rồi.

———————————————————

Tề Trác Nghiên trêи đường đến Đông Các liền nhàm chán chân đá đông đá tây, tâm trạng còn vì sự lạnh nhạt của Đông Bách Hàn khi nãy mà khó chịu. Nàng nhìn nhìn Tề Trác Hâm mà biểu tình.

– Ca, ta chán.

– Trác Nghiên, nghiêm túc một chút, ở đây không phải Tây Thần mà muội nháo.

Trần công công thấy vậy cười cười lên tiếng.

– Công chúa nếu thấy nhàm chán có thể ở đây ngắm hoa thưởng cảnh, cũng may vừa vặn tới Ngự hoa viên, một lát cứ phân phó thị nữ đưa người về là được.

– Thật sao?

Tề Trác Nghiên đưa mắt sang Tề Trác Hâm như đợi cho phép. Tề Trác Hâm thấy mọi chuyện cũng không quá to tát liền đồng ý. Tề Trác Nghiên cứ thế theo hai thị nữ đi khắp ngự hoa viên. Lúc nàng hào hứng chạm nhẹ cánh hoa chi tử thì đột nhiên có một nữ nhân xuất hiện.

– Tây Thần công chúa là đang ngắm hoa sao?

Thái tử phi Đoan Mộc Thuần Tuyết từ phía xa bước tới. Tề Trác Nghiên cẩn thận đứng dậy, hướng nữ nhân trước mặt đưa tay lên ngực thi lễ.

– Không biết người là…

– Ta là chính phi của thái tử điện hạ

– Ân. Hóa ra là thái tử phi điện hạ, Trác Nghiên thất lễ.

– Công chúa đa lễ.

Đoan Mộc Thuần Tuyết phất tay ra hiệu cho các thị nữ lui ra. Tề Trác Nghiên nhíu mày khó hiểu trước hành động của Đoan Mộc Thuần Tuyết nhưng cũng im lặng quan sát.

– Công chúa rất mến mộ Ngụy vương điện hạ sao?

– Ngươi muốn gì?

Tề Trác Nghiên nghe thấy liền dâng lên cảm giác phòng bị.

– Ta không ý xấu, ta chỉ muốn giúp người.

– Ngươi làm sao biết được?

– Ta làm sao biết người không cần quan tâm, chỉ cần biết ngày mai nếu người hợp tác với ta thì người lập tức ngồi lên vị trí Ngụy vương phi.

– Thật?

– Ta tuyệt không lừa người, nếu không người có thể tìm ta tính sổ.

– Ngươi muốn thế nào?

Đoan Mộc Thuần Tuyết nghé vào tai Tề Trác Nghiên nói gì đó, chỉ thấy không lâu sau đó Tề Trác Nghiên gật đầu hài lòng đối với Đoan Mộc Thuần Tuyết cười cười nói nói. Một canh giờ sau Tề Trác Nghiên liền theo hai thị nữ về Đông Các. Nhìn bóng Tề Trác Nghiên xa dần Đoan Mộc Thuần Tuyết nhếch môi cười nhẹ. Tỳ nữ Dung nhi một bên khó hiểu bèn hỏi.

– Nương nương, sao người phải giúp cô ta?

– Thái tử phu quân quả nhiên cao kiến, định dùng Tống Khuynh Nhan mê hoặc Đông Bách Hàn nhưng kết quả Tống Khuynh Nhan lại vô tình nghe được Tây Thần công chúa thầm thích Ngụy vương. Bất quá ta có thể dùng điểm này lợi dụng nàng ta giúp đại tỷ danh chính ngôn thuận đá bỏ Đoan Mộc Khả Ưu.

– Cô ta ngồi vào vị trí Ngụy vương phi không phải càng bất lợi cho thái tử sao?

– Tề Trác Nghiên vốn không thể so với đại tỷ.

– Đại tiểu thư thì liên quan gì đến việc này?

– Ngươi bớt ngốc đi được không? Ta xúi giục cô ta thách đấu với Đoan Mộc Ly Tâm, khi Đoan Mộc Ly Tâm nhận lời thì đại tỷ cũng sẽ tự nhiên tham gia thách đấu.

– Nhưng lỡ tứ tiểu thư không nhận lời thì phải làm sao?

– Sẽ đồng ý, vì thân phận Ngụy vương phi không cho phép ả từ chối, từ chối chẳng khác nào làm nhục quốc thể.

– Nương nương quả nhiên cao kiến, Dung nhi bội phục.

Đoan Mộc Thuần Tuyết lần nữa nhếch môi, bộ dáng kiêu ngạo quay gót về Đông cung. Đoan Mộc Ly Tâm lần này ngươi có cánh cũng khó thoát.