Độc Sủng Em 1 Năm

Chương 17: Đi làm



Kiều Nguyệt Nga vừa ngáp vừa vươn vai bước xuống lầu.

-" Sao giờ này anh còn ở đây?."

Vương Việt Bân đang ngồi ở sofa nhàn nhã gấp quyển tạp chí lại rồi nhìn cô.

-" Dậy rồi sao?."

Cô vươn mình tự nhiên đi tới đứng trước mặt anh.

-" Anh còn chưa trả lời."

Vương tổng khẽ cười.

-" Chờ đưa em đi làm."

Cô không để ý lắm liền vươn tay rót lấy cốc nước, còn ngậm nước trong miệng cô lắc lắc đầu, sau khi nuốt ực xuống cô mới nói.

-" Tôi không đi làm."

Anh cau mày, khuôn mặt chuyển sang vẻ bất mãn.

-" Không đi làm?...Tôi?."

Vương Việt Bân đưa tay giữ lấy vòng eo nhỏ rồi kéo cô ngã nhào lên người mình.

-" Em vừa xưng tôi?.... Mới sáng ra em vội tính lật mặt sao?....."

Câu tiếp theo anh nói với âm vực trầm hơn ghé sát vào tai làm hơi thở của anh phảng phất quanh quẩn bên cánh mũi của cô.... rất mê hoặc.

-" Chẳng phải tối qua em còn muốn làm tình nhân của tôi... sao hôm nay lại tỏ vẻ xa lạ vậy?."

Nhắc tới chuyện tối qua cô lập tức đỏ mặt, dùng lực đứng dậy khỏi người anh nhưng lại bị anh cố chấp giữ lại. Anh vuốt vuốt sống lưng của cô, sự vùng vẫy nhỏ nhặt của cô làm anh hơi ngứa.

-" Em bây giờ ... là em đang quyến rũ tôi sao?."

Kiều Nguyệt Nga bất lực dừng mọi động tác, cô mặc cả sức người đè lên anh, cô cứ nằm nguyên như một con manocanh vậy.

-" Không phải tôi không đi làm... Tôi bị đuổi việc ở công ty thiết kế rồi... Bây giờ tôi còn một công việc.... có thể làm tại nhà."

Anh nhướn mày.

-" Ồ, vậy sao?."

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

-" Bây giờ anh buông tôi ra được chưa?."

Đột nhiên lực tay sau lưng càng chặt hơn, cô tròn mắt.

-" Anh làm gì vậy?."

Như một đứa trẻ anh nói.

-" Em lại vừa xưng "Tôi"."

Cô thở dài.

-" Vậy anh muốn thế nào?."



-" Đổi"

Cô lại thở dài.

-" Đổi thể nào?".

Vương Việt Bân nở một nụ cười thỏa mãn nhưng anh vẫn muốn trêu chọc cô.

-" Em nghĩ thử xem?."

Cô định thở dài thêm lần nữa anh lại nói.

-" Thở dài không tốt, em nên bỏ đi."

Cô im lặng không nói gì, Vương Việt Bân biết cô không có hứng đùa nữa nên cũng thuận theo buông cô ra.

-" Tới công ty làm thư kí cho anh."

Cô chu môi nhìn anh.

-" Không muốn."

-" Không thích ở bên anh?."

Cô lắc đầu.

-" Không thích đi cửa sau."

-" Vậy em muốn sao?."

Cô mỉm cười hài lòng.

Cuối cùng cô trở thành nhân viên quèn trong bộ phận thiết kế của Vương thị.... chức danh là nhân viên...

Cô mặc một chiếc váy xếp li màu đen qua đầu gối, một chiếc áo croptop màu trắng, giày thể thao trắng, tóc xõa, trang điểm nhẹ, cánh tay phải của cô lộ ra một vết sẹo có viền hồng.

Kiều Nguyệt Nga mỉm cười cúi đầu.

-" Chào mọi người, tôi là Kiều Nguyệt Nga."

Tất cả đều vỗ tay rồi liên tục nói.

-" Hoan nghênh, hoan nghênh..."

Sau đó là màn giới thiệu rườm rà... một lúc sau cô cũng được đặt mông xuống ghế ở bàn làm việc.

Một lúc sau, một cô gái khá xinh đẹp cầm một tập tài liệu đi tới.

-" Nhân viên mới, nghe nói cô tốt nghiệp ở trường khá có tiếng,... tổ trưởng giao việc này cho cô... hoàn thành cho tốt."

Cô đưa hai tay lên nhận tài liệu thì cô ta lại ném xuống bàn, sau đó lườm cô một cái rồi quay lưng đi.

Bàn tay của cô vẫn ở giữ không trung, khóe miệng hơi giật giật... cô thầm nghĩ... "Đây là ma cũ bắt nạt ma mới sao?."

Đột nhiên một giọng nói khá trầm vang lên từ bên cạnh kéo cô về thực tại.

-" Dự án này khá này khá có đất diễn, cô cố mà làm cho tốt."



Thấy cô vẫn ngơ ngác, cô ta lại nói.

-" Ban đầu tổ trưởng giao cho cô ta nhưng bây giờ lại giao cho cô nên chắc không cam tâm."

Kiều Nguyệt Nga gật đầu, cả buổi cô mới nói được một từ.

-" Vâng."

Cô đưa ánh mắt trở về bàn làm việc, cầm lấy tập tài liệu lên đọc một lượt... thì ra là thiết kế trang phục cưới cho khách hàng V.I.P... bên dưới còn có rất nhiều yêu cầu.

Cả buổi sáng cô tập trung vẽ vời lấy ý tưởng,... thi thoảng lại nhìn qua đống yêu cầu... cứ như vậy cô không chú ý chút nào tới điện thoại.

Khi cô gái lúc sáng đứng dậy liền tốt bụng nói.

-" Đi ăn trưa không?".

Lúc này cô mới ngơ ngác nhìn quanh, tất cả đồng nghiệp đều đã đi hết từ bao giờ, cô đứng lên tắt máy tính rồi đi xuống nhà ăn.

Trên đường đi cô cười cười làm quen với cô gái bên cạnh.

-" Tôi và cô nên xưng hô như thế nào?."

-" Trần Tiểu Sương, cùng trường với cô, cùng tuổi, cùng khóa..."

Kiều Nguyệt Nga cười cười.

-" Vậy là có duyên rồi,..."

Trần Tiểu Sương đột nhiên dừng lại nhìn cô.

-" Quả nhiên là không nhớ ra tôi."

Kiều Nguyệt Nga thu nụ cười lại.

-" Xin lỗi, tại hồi đi học...."

Trần Tiểu Sương cướp lời....

-" Luôn đi học muộn,.... nhưng thành tích lại nhất lớp..."

Nói xong liền bỏ đi.

Thoáng chốc cả buổi chiều cũng trôi qua, các nhân viên đều tất bật ra về nhưng Kiều Nguyệt Nga vẫn ngồi đó.

Trần Tiểu Sương đã bỏ hết đồ vào túi, cô liếc nhìn bản thiết kế trên máy tính rồi lại nhìn cô gái vẫn còn đang chăm chỉ kia.

-" Cô không về sao?."

Kiểu Nguyệt Nga rất tự nhiên tựa người vào ghế ngả đầu ra sau nhìn Trần Tiểu Sương.

-" Cậu về sao?... Tớ làm thêm chút nữa rồi về."

Đột nhiên mặt Tiểu Sương hơi ửng đỏ lên, ánh mắt cũng hơi lúng túng...

-" Đừng xưng hô thân mật với tôi như vậy..."

Nói xong liền đi mất hút.

Trần Tiểu Sương thuộc kiểu người hướng nội, ở công ty cũng không tụ tập nói chuyện phiếm, phần lớn chỉ ngồi ở bàn làm việc, làm xong việc đến giờ thì về.