Sáng hôm sau, như thường lệ, Vương tổng tới công ty làm việc như bình thường, hôm nay anh mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, vuốt tóc gọn gàng.... giao diện rất doanh nhân.
-" Vương tổng, đến giờ rồi."
Vương Việt Bân không chút biểu cảm gấp tài liệu lại rồi đứng lên.
Hôm nay là lễ nhậm chức của Vương Việt. Trong suốt cuộc họp chủ yếu anh chỉ tới cho có chứ không có ý định chúc mừng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vương Việt chủ động nán lại nói chuyện với anh. Hôm nay anh ta mặc vest chỉnh tề khác hắn với thường ngày.
Vương Việt đi tới đứng ngáng đường rồi mỉm cười thân thiên đưa tay ra.
-" Tổng giám đốc Vương, sau này mong chỉ giáo."
Vương Việt Bân liếc nhìn bàn tay trước mặc, anh cười lạnh đưa bàn tay từ trong túi quần ra rồi nắm lấy, giọng nói vô cùng xa lạ.
-" Giám đốc Vương, chúc mừng anh."
Vừa định bước qua Vương Việt lạnh mặt nói.
-" Có vẻ như em không vui khi anh ở đây."
Anh dừng lại, mặt của hai người như đặt trên cùng một đường thẳng, Vương Việt Bân lạnh giọng nói.
-" Đừng quên tôi đã nói với anh rồi, tôi có thể đưa anh vào đây cũng có thể đá anh ra khỏi."
Đến giờ trưa, anh chờ cô ở ngã tư quen thuộc. Vừa nhìn thấy cô, anh như một đứa trẻ lập tức mỉm cười.
-" Em thấy hôm nay trang phục của anh có gì đặc biệt không??"
Kiều Nguyệt Nga đưa mắt nhìn từ đầu đến chân rất cặn kẽ, cuối cùng vẫn cau mày.
-" Vẫn bình thường mà."
Anh đưa tay chạm lên cà vạt màu xanh than rồi mỉm cười nói.
-" Cà vạt của anh cùng màu với váy của em."
Kiều Nguyệt Nga bật cười rồi lườm anh.
-" Trẻ con."
Vương Việt Bân chạm lên tóc của cô.
-" Chỉ như vậy với một mình em thôi."
Cô vui vẻ.
-" Đúng là anh rất biết cách lấy lòng người khác."
Anh nhìn cô một lúc sau đó lại đưa tay giữ gáy kéo cô lại hôn lên môi.
Ánh mắt của anh sáng lên.
" Dạo này anh có suy nghĩ một chuyện."" Chuyện gì?"
-" Anh ước rằng có thể cùng trải qua tuổi thơ với em, có thể cùng đội mưa về nhà, cùng nhau trốn học, cùng đi ăn kem, cùng nhau chạy trốn, cùng nhau phạm lồi, cùng nhau lớn lên... là thanh mai trúc mã của em."
Cô nhìn thấy trong mắt của anh có rất nhiều mộng tưởng. Nhìn thấy đôi mắt của anh long lanh cô có chút đau lòng, nụ cười dịu dàng của cô hiện ra. Bình thường giọng nói của cô rất dễ nghe như khi nói chuyện với anh còn có thêm một chút ngọt ngào nữa.
-" Anh nghĩ vậy thật sao?... Nhưng thật đáng tiếc, tuổi thơ của em không có những thứ đó."
Anh mỉm cười ngọt ngào liếc nhìn cô.
-" Anh chỉ nghĩ vậy thôi."
Kiều Nguyệt Nga chợt nghĩ... chắc anh đã suy nghĩ nhiều lắm.... về tương lai sau đó là về quá khứ….. nghĩ về hiện tại thật nhiều nên mới sinh ra thật nhiều ảo mộng... Có lẽ... anh thực sự yêu cô đến điên dại mất rồi.
Cô chạm tay lên mặt của anh, xót xa nói.
-" Chẳng phải là em đang ở đây sao?."
Anh dang tay kéo cô vào lòng, vẫn là mùi hương làm cho anh thấy dễ chịu nhất, vẫn là cô gái mà anh yêu thương nhất, cứ nghĩ tới tương lai trái tim của anh lại nhói lên... anh không muốn nghĩ nữa.
-"Ừm... thật tốt."
Sau khi ăn trưa trở về, Kiều Nguyệt Nga mang tâm trạng vui vẻ trở lại bàn làm việc, chưa kịp ngồi xuống Trần Tiểu Sương đã nói.
-" Điện thoại, kêu 3 lần rồi."
Trần Tiểu Sương vẫn chưa thể định hình hoàn toàn được cách xưng hô với cô,... đôi khi sẽ là trống không như vậy... nhưng cô cũng không để tâm cho lắm.
Cô mỉm cười cầm điện thoại lên kiểm tra, là 3 cuộc gọi của bác sĩ Trương, lúc này cô mới chợt nhớ ra ngày mai bản thân có lịch khám sức khỏe.
Cô liền gọi lại để lên lịch hẹn với Trương Thống.
Sáng hôm nay cô nhận việc thắt cà vạt cho anh, Vương Việt Bân đứng thẳng làm con người cao 1m65 như cô vẫn phải nhón chân lên mới với tới,... cô chọn chiếc cà vạt màu đỏ đậm... không quá nổi bật nhưng cũng rất bắt mắt.
Anh rũ mắt nhìn cô gái trước mặt đang chăm chú thắt cà vạt, đột nhiên bàn tay to lớn của anh vòng qua eo của cô, bàn tay dài tới mức năm gần hét chiếc eo nhỏ của cô.
Kiều Nguyệt Nga sững sờ dừng bàn tay đang chăm chỉ,... sau khi nhận thức được xung quanh thì anh đã đặt cô ngồi lên chiếc bàn gần đó.
Anh đưa hai tay chống gần hai bên hông của cô rồi khom người xuống, mùi nước hoa hương gỗ hổ phách tươi mát lan tỏa khắp cánh mũi của cô.
Vương tổng mỉm cười đầy ẩn ý.
-" Như thế này sẽ dễ hơn."
Kiều Nguyệt Nga đang lơ đãng bất chợt đỏ mặt... cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa liền cúi gằm xuống tiếp tục thắt.
Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai của cô.
-" Em tự đi không sao chứ?."
Cô gật đầu.
-" Sau khi khám xong em sẽ tới công ty tìm anh."
Anh yêu chiều hôn lên môi của cô.
-" Được."
Ngày hôm đó, cô mất gần nguyên buổi sáng để xét nghiệm sau đó chờ lấy kết quả. Trương Thống báo cáo xét nghiệm rồi đẩy gọng kính.
-" Mọi thứ vẫn bình thường."
Vì tiến bộ của ngành Y tế nên cô không phải ăn kiêng bất kì thứ gì, cho nên cuộc sống hàng ngày cũng không bị ảnh hưởng cho lắm.
Trương Thống ho khan, hơi lưỡng lự nhưng ông vẫn nói.
-" Cháu không định suy nghĩ lại sao?."
Cô biết là ông đang nói tới việc phẫu thuật.
Kiều Nguyệt Nga cúi đầu buồn bã.
-" Chẳng phải là không có hi vọng sao? Cháu không muốn lãng phí thời gian."
Trương Thống đẩy tờ kết quả về phía cô rồi thở dài.
-" Dạo này Hàn Dương đang tìm cách liên lạc với những bác sĩ chuyên về tuyến tụy... chắc là vì cháu."
Hàn Dương là họ hàng xa với Trương Thống, ông cũng biết tình cảm trước kia của hai người, ban đầu khi phát hiện ra bản thân bị bệnh nan y cô đã nhờ Trương Thống giấu tất cả mọi người kể cả bố mẹ cô và Hàn Dương...năm đó là năm 3 cô học đại học, cách đây cũng khoảng hơn 1 năm lúc đó Trương Thống vẫn còn làm việc ở thành phố mà cô theo học đại học.
Khi đến Lạc Dương, người khám bệnh cho cô thật tình cờ cũng là ông... Kiều Nguyệt Nga không khỏi nghĩ... Trái Đất này thật nhỏ bé.
Kiều Nguyệt Nga cầm lấy tờ kết quả gấp gọn lại rồi bỏ rồi trong túi, cô đứng dậy cúi đầu lễ phép.
-" Cháu xin phép."
Vừa quay đi được vài bước, giọng của bác sĩ Trương lại vang lên.
-" Ta biết Tiểu Dương làm việc có lỗi với cháu nhưng nó thật lòng yêu cháu..."
Ông đột nhiên dừng lại làm dòng suy nghĩ của cô hỗn loạn... thực sự không thể đoán ra ông muốn nói gì.
Cô quay đầu lại, hơi cau mày nhìn ông tỏ vẻ không hiểu. Trương Thống bắt gặp ánh mắt của cô thì cười ngượng.
-" Ta không có ý gì đâu, chỉ là hơi tiếc cho hai đứa... chỉ là mong cháu đừng hận Tiểu Dương nữa..."
Cô không nói nhưng vẫn nhìn cô. Trương Thống tự nhận ra mình hơi quá phận, ông luống cuống.
-" Xin lỗi cháu,..ta nhiều lời quá rồi... toàn nói lời xằng bậy... Cháu đừng để ý... mau ... về nghỉ ngơi đi."