Tuy Hoài Dương Vương không quá thích đứa con dâu này, nhưng lễ nghĩa vẫn chu toàn, đón dâu vô cùng náo nhiệt, cũng khiến chút thấp thỏm kia trong lòng Thư Chi tan đi không ít.
Theo lẽ thường thì sẽ có tỷ muội nhà mẹ đẻ tham gia. Thư Linh và muội muội không hợp, Thư Quân càng không cần phải nói, trên hôn lễ chưa từng xuất hiện, cuối cùng Thư Chi cho tứ muội Thư Tinh một cái vòng tay bằng vàng lớn, năn nỉ nàng ấy đưa đi. Tính tình Thư Tinh không có chủ kiến như Thư Quân, ngơ ngác nghe theo sắp xếp lên kiệu, đợi đến lúc đưa Thư Chi vào động phòng, ngồi cùng nàng ta trong chốc lát, mới lấy cớ trở về phủ.
Gió tuyết không át được náo nhiệt ở ngoại viện, Thư Chi một mình một người ngồi ở hỉ phòng, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.
Thế tử phủ Hoài Dương Vương cưới vợ, Thái Thượng Hoàng đích thân xuất hiện, triều thần còn lại và Vương gia vương tôn thì khỏi phải nói, bên trong phủ trước nay chưa từng náo nhiệt như vậy. Bùi Giang Thành bị mời rượu đến say khướt, Hoài Dương Vương sợ chậm trễ động phòng, mời vài vị chất nhi đi chắn rượu, cuối cùng mới đỡ được Bùi Giang Thành xuống.
Tuyết rơi càng nhiều, bếp lò đốt lửa than dần tắt, khách khứa dần dần đi hết, Hoài Dương Vương ngoái đầu liếc mắt một cái nhìn nhi tử ghé vào trên ghế bành ngủ bất tỉnh nhân sự, than một tiếng, dặn dò quản gia: “Đưa người đi động phòng, chuẩn bị tốt canh giải rượu cho nó uống một ngụm.”
Quản gia làm theo, hai gã sai vặt ngày thường hầu hạ Bùi Giang Thành đỡ hắn ta đi về hướng hậu viện. Bùi Giang Thành dựa vào bả vai hai gã sai vặt, nghe được âm thanh ồn ào náo động phía sau dần dần biến mất, đi đến bên ngoài chính viện phía trước, bỗng nhiên hé mở mắt.
Những mảnh băng tuyết ập vào mặt, hắn ta hít hít mũi, khí lạnh tràn vào. Hắn ta vẫn chưa say, không chỉ chưa uống say, người còn rất tỉnh táo. Sau khi ngã bị thương từ hồi Nguyên Tiêu đầu năm, chuyện đó của Bùi Giang Thành có chút trở ngại. Hắn ta gọi mấy nha hoàn thử, thỉnh thoảng có thể ứng phó vội vàng, có khi lại không được. Đại phu khuyên hắn ta đừng nóng vội, cho nên Bùi Giang Thành lại tĩnh dưỡng suốt nửa năm.
Ở hành cung lần đó bị Thư Chi quyến rũ có chút hứng thú, sau đó đến thời khắc mấu chốt Thư Chi lại ngừng ngang, khiến hắn ta chán nản không thôi.
Nhìn thấy sắp tới thành thân, trong lòng hắn ta gấp gáp, lại lén gọi nha hoàn thị tẩm, nhưng cũng không được như mong muốn.
Ánh sáng đỏ thẫm xuyên qua cửa sổ lưu li tràn vào, tuyết trắng bị đèn lồng lay động, Bùi Giang Thành nhìn thấy nha hoàn bà tử của Thư Chi đứng ở cửa, nhìn về bên này chuẩn bị nghênh đón, hắn ta không khỏi đổ mồ hôi.
Vú nuôi của Thư Chi đã chuẩn bị canh giải rượu xong từ sớm, đợi gã sai vặt đưa người vào, mang nước canh dâng đến trước mặt Thư Chi. Thư Chi đã gỡ mũ đội đầu, thay hỉ phục ra, chỉ mặc một bộ áo ngủ màu hồng. Trong phòng đốt địa long, gò má nàng ta vẫn còn nóng bừng, tự mình phục vụ phu quân uống canh giải rượu. Nào biết uống chưa được một ngụm, đã bị Bùi Giang Thành say lờ đờ làm đổ vỡ hết, còn văng khắp người nàng ta.
Thư Chi tức giận cau mày lại, nhưng không dám lên tiếng. Nàng ta vừa đi vào rửa mặt một lần nữa, vừa dặn dò người hầu làm lại một chén canh khác.
Cứ qua lại như vậy, Bùi Giang Thành biết Thư Chi không làm hắn ta tỉnh rượu sẽ không bỏ cuộc, cuối cùng miễn cưỡng uống mấy ngụm, giả vờ vừa mới tỉnh.
Lại đi rửa mặt, lại đi đổi áo ngủ, đến khi lăn lộn sẵn sàng đã là nửa đêm.
Màn hồng được thả xuống, phu thê hai người nằm trên giường Bạt Bộ to rộng.
Bùi Giang Thành nằm ngủ thẳng tắp không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ là mệt muốn chết rồi.
Quần áo Thư Chi nửa cởi, yếu ớt dựa qua, bàn tay mềm phủ lên ngực Bùi Giang Thành, giống như lông vũ nhẹ nhàng cào cào, mơ hồ không rõ gọi hắn ta: “Phu quân, chàng tỉnh chưa? Đêm nay là động phòng đó.”
Bùi Giang Thành cau mày “ừ” một tiếng, làm bộ không nhúc nhích, muốn thử xem mình có cải thiện được hay không, để cổ vũ Thư Chi thậm chí hắn ta còn vươn cánh tay thon dài nửa ôm lấy nàng ta. Thư Chi nhận được ám chỉ, đương nhiên là xuất ra mười tám ban võ nghệ, nhưng không biết là do quá mức căng thẳng hay là nguyên nhân nào khác, Bùi Giang Thành vẫn không được. Hắn ta mệt mỏi mở mắt, nói với giọng điệu say khướt.
“Để ngày mai đi! Hôm nay ta đón dâu mệt quá, ngày mai bồi thường cho nàng.”
Nói xong, hắn ta bèn giả vờ đi ngủ.
Thư Chi lập tức ửng hồng hốc mắt. Nàng ta nhìn chằm chằm trượng phu một lát, nén giận bước xuống giường, đi phòng tắm rửa tay, lúc này vú nuôi lén đi vào hỏi nàng ta.
“Đây là có chuyện gì?”
Thư Chi muốn khóc nhưng lại không dám, tủi thân lẩm bẩm: “Thế tử ngủ rồi.”
Vú nuôi kinh hãi không nói nên lời, từ trong ánh mắt ấm ức của Thư Chi, bà ta đọc được manh mối. Bà ta nhỏ giọng trấn an: “Quả thật sau khi uống rượu, nam tử đều như thế.”
Thư Chi lại không tin, khóc lóc nói: “Không thể nào, không phải nghe nói sau khi say rượu nam nhân dễ làm bậy lắm sao?”
Vú nuôi bật cười: “Cô nương tuổi còn nhỏ, chớ nên tin lời đồn, uống rượu xong mới là không được đó.”
Thư Chi thấy vú nuôi chắc chắn như thế, trong lòng được trấn an một chút, rửa mặt xong một lần nữa về phòng.
Mà lúc này, cách mành trướng, đã nghe được tiếng ngáy khò khò của trượng phu, Thư Chi cô đơn chiếc bóng đứng ở hỉ phòng trống vắng, trong lòng nhất thời không biết là mùi vị gì.
Một đêm này tất nhiên là cứ như vậy cho qua. Sáng hôm sau Bùi Giang Thành tỉnh dậy rất sớm, thần thái sáng láng săn sóc thê tử mới cưới trang điểm. Thư Chi cho rằng đêm qua hắn ta đúng thật là say rượu, chút trống trải nơi đáy lòng rốt cuộc được đền bù, cũng nhìn hắn ta lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Phu thê hai người đầu tiên là đến An Vinh Đường nơi Vương phi ở thường ngày để kính trà. Trong noãn các ngoại trừ Vương gia cùng Vương phi, còn có thứ tử thứ nữ trong phủ. Hoài Dương Vương, ngoại trừ Vương phi, còn có mười cơ thiếp, bảy con vợ lẽ. Từ lúc Bùi Giang Thành và Thư Quân giải trừ hôn ước, Vương gia trở nên gần gũi hơn với nhi tử của hai vị Trắc phi, chuyện này làm cho Vương phi cảm thấy áp lực gấp bội. Hiện giờ bà ta rất trông mong Thư Chi và Bùi Giang Thành thuận lợi viên phòng, cho bà ta một tôn nhi béo mập, củng cố tốt địa vị của mẹ con bà ta. . Truyện Mỹ Thực
Sắc mặt Vương gia bình thường, Vương phi lo lắng nhìn chằm chằm đánh giá nhi tử và con dâu. Đưa mắt nhìn qua, thấy thần sắc nhi tử không có gì khác thường, dường như còn mang theo niềm vui tân hôn, sắc mặt con dâu thì có chút ý vị sâu xa, không có sự thẹn thùng sau khi viên phòng, cũng không phải không vui, Vương phi không thể xác định.
Đến khi kính trà kết thúc, bà ta không dám hỏi nhiều, nhi tử đã nhắc nhở bà ta không được quản chuyện trong phòng hắn ta. Nếu Vương phi lắm miệng nhất định sẽ gây phản cảm, nếu gọn gàng dứt khoát hỏi con dâu, lại lo lắng lộ tẩy, một buổi kính trà quá mức dày vò.
Bên này lễ nghi Vương phủ vừa kết thúc, Hoài Dương Vương đứng dậy nói: “Theo bổn vương vào cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng và bệ hạ.”
Thư Chi và Bùi Giang Thành đứng dậy đi theo vợ chồng Vương gia ra đến cửa. Bên ngoài gió lớn, người một nhà đứng ở trong rèm chờ hạ nhân khoác áo ngoài mang mũ lông. Hoài Dương Vương quay đầu liếc Thư Chi một cái, không biết vì sao lại nhớ tới Thư Quân, sắc mặt hoảng hốt. Nếu là cô nương kia gả vào đây thì thật tốt, đáng tiếc ván đã đóng thuyền, tầm mắt ông chậm rãi ngắm nhìn, phát hiện sắc mặt con dâu ngượng ngùng, Hoài Dương Vương tự thuyết phục mình vứt bỏ thành kiến, nhắc nhở nàng ta.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đã là con dâu hoàng gia, Thành nhi là trưởng tôn của Thái Thượng Hoàng, ngươi sẽ là trưởng tôn tức, đi đến đâu cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm gương cho nhóm đệ muội, có hiểu không?”
Hốc mắt Thư Chi nóng lên. Từ lúc đính hôn, Hoài Dương Vương dường như chưa từng nhìn nàng ta một cái nào. Đây vẫn là lần đầu ông trịnh trọng nói chuyện với nàng ta, trong lòng Thư Chi đan xen tủi thân lẫn vui mừng, vội vàng uốn gối: “Con dâu xin nghe dạy bảo.”
Đợi người một nhà lên xe đến Đông Hoa Môn, Thư Chi nhìn hoàng cung tường đỏ ngói xanh, trang nghiêm khí phái, bỗng nhiên ý thức được, mình đã là thành viên hoàng gia. Mẫu thân xem thường nàng thì sao? Tỷ tỷ lạnh nhạt thì thế nào? Vương gia đã nói rồi, nàng ta là trưởng tôn tức của hoàng gia, nàng ta sẽ được vạn người chú ý, nịnh nọt. Hoàng cung phía trước không nhìn thấy điểm cuối, giống như phồn hoa kéo dài vô tận đang chờ nàng ta vậy.
Thư Chi ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang đi vào.
Thái Thượng Hoàng tổ chức tiệc kính trà tại Nhân Thọ Cung. Lúc Hoài Dương Vương mang theo nhi tử và con dâu đi vào, phát hiện ngoại trừ vương tôn Vương gia các phủ, còn có Tế Tửu Tôn lão tiên sinh và Tư Nghiệp Thư Lan Phong của Quốc Tử Giám, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Vương phi mang theo con dâu dập đầu với Thái Thượng Hoàng, cũng cúi chào các Vương gia Vương phi khác.
Thật ra Thái Thượng Hoàng rất nể tình, ban thưởng xa xỉ, lại giải thích với trưởng tử.
“Sáng nay Thái Hoàng Thái Hậu thấy không khoẻ, sau giờ ngọ hai đứa nhỏ đi đến bên ngoài Từ Ninh Cung khấu đầu là được, còn Tôn tiên sinh và Thư tiên sinh, khà khà,” Thái Thượng Hoàng cười nói, “Hôm qua nhà kho của ta mới có được một bức cổ họa, không biết thật giả, nên mời hai vị vào cung đánh giá. Nhớ tới Thư tiên sinh là thúc bá của cháu dâu, dứt khoát giữ lại cùng dùng bữa.”
Hoài Dương Vương và Thư Lan Phong giao tình tốt, đương nhiên là vui vẻ.
Lễ kính trà kết thúc, nữ quyến dời ra trắc điện để dự tiệc.
Chính điện chỉ còn lại một đám đại lão gia, Hoài Dương Vương dứt khoát dựa vào gần Thư Lan Phong nói chuyện. Bùi Giang Thành ngồi đối mặt với Bùi Ngạn Sinh cùng một chỗ.
Cách đây không lâu, Bùi Ngạn Sinh cũng đã thành hôn, sau đại hôn tính tình hắn ta thay đổi rõ rệt. Từ một nam tử không thích nói chuyện, kiên quyết giữ mình trong sạch, thế nhưng sau khi thành hôn cũng nạp thêm hai thị thiếp, khiến Bùi Giang Thành lau mắt mà nhìn, lôi kéo đường đệ học hỏi kinh nghiệm sau thành hôn.
Lúc này, nội thị ở cửa bẩm báo.
“Bệ hạ giá lâm.”
Trừ Thái Thượng Hoàng, mọi người đồng thời đứng dậy hành lễ.
Bùi Việt mặc áo đen nhanh chóng bước lên, hắn liếc mắt một cái thấy được Thư Lan Phong, sửng sốt, chợt giơ tay nói: “Miễn lễ.”
Lâm Xuyên Vương vốn ngồi ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng, nhìn thấy hắn tới vội vàng tránh ra một cái ghế. Mọi người theo thứ tự này lui dần xuống, Bùi Việt dựa gần Thái Thượng Hoàng ngồi xuống, đợi cung nhân dâng trà, Thái Thượng Hoàng chỉ vào Thư Lan Phong nói.
“Vị này chính là Tư Nghiệp Thư tiên sinh của Quốc Tử Giám. Chắc con đã gặp rồi nhỉ?”
Lần trước tại hành cung lúc tuyển chọn tông tử cho nho học, lúc ấy Thư Lan Phong đã xuất hiện trước mặt Bùi Việt. Nếu Bùi Việt theo đuổi nữ nhi nhà người ta, không thể nào không thèm để ý đến phụ thân nàng, vẻ mặt lập tức ôn hoà nói.
“Trẫm đã gặp qua.”
Thư Lan Phong cũng nhanh chóng đứng dậy hành đại lễ với Hoàng đế. Trước khi ông ấy quỳ xuống Bùi Việt vội vàng đưa tay ra đỡ. Nếu là ngày thường Hoàng đế chỉ cần đỡ thần tử cho có lệ, nhưng lần này Bùi Việt lại thật sự đỡ Thư Lan Phong một cái. Động tác của hắn quá nhanh, lại vì tay áo rộng che mất, ngoại trừ Thư Lan Phong người khác không biết.
Trong lòng Thư Lan Phong vô cùng khiếp sợ. Gần đây ông cảm giác được ân điểm của hoàng gia mênh mông cuồn cuộn, không phải đề bạt em vợ của ông, thì là bảo thái y chữa bệnh cho thê tử ông. Thư Lan Phong khắc sâu trong lòng, đồng thời cũng sinh ra vài phần nghi hoặc.
Hay là bởi vì Thư Quân bị hoàng gia từ hôn hai lần, cho nên Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế mới cho đãi ngộ như thế?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, tầm mắt bỗng nhiên thoáng nhìn đến dây đeo thắt lưng của Hoàng đế.
Cũng không biết là Thư Lan Phong hoa mắt, hay là quá mức nhạy bén, thế nhưng cảm thấy dây đeo này vô cùng quen mắt. Thánh giá trước mặt sao dám thất lễ, Thư Lan Phong lui từng bước một về ghế của mình, sau khi ngồi xuống, lại không nhịn được liếc mắt một cái.
Sao có thể giống y đúc cái dây đeo mà Quân Nhi làm cho ông như vậy chứ.
Thư Lan Phong cúi đầu nhìn thoáng qua dây đeo của mình.
Hôm nay Bùi Việt mặc một bộ thường phục màu đen, dây đeo là hắn thêm vào. Đây là Thư Quân mới làm cho hắn, gần đây triều vụ bận rộn, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trời lạnh Thư Quân lo lắng thân thể mẫu thân nên cũng không dám dễ dàng ra ngoài. Để giải tỏa sự nhớ nhung, nàng đành phải lén làm cho hắn, hôm qua Bùi Việt vừa mới nhận được, hôm nay đã gấp không chờ nổi mà đeo vào.
Hắn không có ý khoe khoang, chỉ là tâm trạng tốt.
Cho đến khi hắn phát hiện dây đeo của mình và của Thư Lan Phong giống nhau như đúc, sắc mặt lập tức có chút không được tự nhiên.
Cũng không phải là ghen tị gì! Có lẽ cô nương kia muốn khâu vá xiêm y cho mình, phải làm cho phụ thân nàng trước, hiện tại hai người gặp nhau, thực sự có chút xấu hổ.
Phụ thân người ta mặc quang minh chính đại, còn hắn lại là lén lút.
May mà dây đeo là màu lam đen, nếu không tinh tế phân biệt, cũng không có người phát hiện.
Sắc mặt Bùi Việt kiềm chế như thường.
Thái Thượng Hoàng chỉ vào Bùi Giang Thành.
“Còn không mau dập đầu hành lễ với hoàng thúc ngươi.”
Bùi Giang Thành thu ý cười, chỉnh lại quần áo, đi đến trước mặt Bùi Việt quỳ xuống. Vừa mới cúi xuống nửa cái đầu, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy dây đeo ở hông, Bùi Giang Thành cảm thấy quen mắt là bởi vì hoa văn quen thuộc. Thói quen thêu thùa của một người rất khó thay đổi, Thư Quân thêu hoa văn thích kết một vòng ở trên cái đuôi, có vẻ nghịch ngợm đáng yêu, hơn nữa Thư Quân rất thích thêu hoa lan. Lúc trước Thư Quân từng thêu giày hoặc túi thơm cho hắn ta, sau khi từ hôn đã trả lại, nhưng vẫn còn chút ấn tượng.
Có lẽ là trùng hợp?
Bùi Giang Thành cũng không dám nghĩ nhiều, được Bùi Việt ban thưởng xong lui xuống dưới, nhưng mà giống như Thư Lan Phong, thỉnh thoảng liếc nhìn bên hông Bùi Việt một cái, càng nhìn càng thấy kỳ quái, trong lòng giống như có tảng đá.
Thư Lan Phong nhìn chằm chằm Bùi Việt, Bùi Việt không cho là mạo phạm, nhưng Bùi Giang Thành thì không giống vậy.
Hắn ta là vị hôn phu trước kia của Thư Quân.
Nghĩ đến cô nương mềm mại kia tính tình dễ dỗ, vị Hoàng đế vốn không ghen tuông bỗng nhiên nổi lên cảm giác chua chát, ánh mắt hắn lạnh như băng dừng trên người Bùi Giang Thành.
“Gần đây Thành nhi đang làm công việc gì?”
Con cháu hoàng thất không thi đậu công danh, sẽ nhận một công việc nhàn rỗi ở Tông Nhân Phủ, xem như luyện tập.
Bùi Việt cũng không để ý đến chuyện này, bây giờ cố ý hỏi, đương nhiên không phải chuyện tốt. Sau cổ Bùi Giang Thành chợt lạnh, vội vàng dựng thẳng lưng ngồi nghiêm túc.
Hoài Dương Vương giúp hắn ta tiếp lời, giọng điệu có chút trào phúng và bất đắc dĩ.
“Nó hả, có thể làm cái gì! Cả ngày uống rượu đi chơi, ta để nó đi theo lão Ninh Vương làm trợ thủ, ghi sổ sách.”
Lão Ninh Vương là em trai út của Thái Thượng Hoàng, là Đại Tông Lệnh (*) Tông Nhân Phủ, đã hơn một năm nay, giao chuyện này lại cho Hoài Dương Vương tiếp nhận. Hoài Dương Vương vốn định để nhi tử học hỏi kinh nghiệm, sau này cũng là nhi tử đảm nhiệm từ ông ta.
(*) Đại Tông Lệnh: Đây là một chức quản lý các công việc của hoàng gia, do một người trong tông tộc của nhà Vua nắm giữ.
Hiển nhiên, nhi tử không biết cố gắng.
Bùi Việt vừa nghe lời này thì biết ngay sắp xếp của Hoài Dương Vương.
Người như vậy sao xứng đáng làm Đại Tông Lệnh.
Bùi Việt nói bằng giọng lạnh nhạt: “Chơi bời lêu lổng thì không làm việc của Tông Nhân Phủ tốt được. Đã muốn rèn luyện, thì đi giám sát lương thực, việc vận chuyển lương thực vùng Vị Bắc Lũng Tây, toàn bộ để Thành nhi giám sát.”
Lời này vừa nói ra, màu máu trên mặt Bùi Giang Thành rút hết, vừa nghe thì là đề bạt coi trọng, thật ra là chịu khổ. Vị Bắc kia là nơi lạnh lẽo, hắn ta đi thế này không phải là uống gió Tây Bắc sao, huống hồ việc kia là tốn công vô ích.
Thái Thượng Hoàng nhìn thoáng qua Bùi Việt, trong lòng hơi có bất mãn. Ông lão còn không nỡ để trưởng tôn phải chịu nỗi khổ này.
Hoài Dương Vương yên lặng, lại không phản bác, chỉ nói, “Thần tiếp chỉ.” Sau đó nhìn Bùi Giang Thành đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn ta khấu tạ thiên ân.
Bùi Giang Thành suýt nữa muốn khóc tới nơi, ánh mắt trông mong từ ghế bành trượt xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng thúc, chất nhi đã làm sai chỗ nào, ngài muốn trách cứ chất nhi?”
Bùi Việt còn chưa đáp lời, Hoài Dương Vương tức giận mắng: “Đồ khốn nhà con, bệ hạ là coi trọng con mới để con chịu khổ. Nhớ trước đây bệ hạ mười mấy tuổi đã đi biên quan, chuyện đầu tiên làm chính là giám sát lương thực, con may mắn cỡ nào chứ!”
Bùi Giang Thành không dám nói tiếp nữa, chỉ dùng ánh mắt cầu xin Thái Thượng Hoàng. Thái Thượng Hoàng gác tay ở ghế bành, vuốt ve qua lại vài lần, nhìn sắc mặt Bùi Việt lạnh lùng, cuối cùng vẫn nhịn không mở miệng.
Thư Lan Phong khó hiểu cong khóe môi, chỉ cảm thấy hả giận.
Trở lại Vương phủ, Bùi Giang Thành giống như cà tím phơi sương, vùi đầu vào chăn mỏng nằm trên giường không hé răng. Thư Chi cũng nghe được tin tức từ chỗ Vương phi, trong lòng oán trách Bùi Việt không có chút tinh tế nào. Vừa mới tân hôn, lại nhất định đưa phu quân của nàng ta đến nơi đất cằn sỏi đá kia, không hiểu phong tình như vậy, nên mới không cưới được vợ.
Nghe ý tứ là đầu xuân năm sau phải rời đi, cho nên chuyện viên phòng càng phải tính toán gấp gáp hơn.
Thời gian này mang thai là tốt nhất.
Vì thế Thư Chi dịu dàng như nước ở bên cạnh hắn ta trấn an, thậm chí đuổi hết toàn bộ nha hoàn ra ngoài, phủ thân mình mềm mại lên quyến rũ hắn ta. Bùi Giang Thành thực sự cũng hơi muốn, dùng hết sức lực bế ngang Thư Chi lên, hùng hổ đi về phía giường.
Thư Chi ôm cổ hắn ta kích động muốn khóc.
Cuối cùng cũng được thực hiện.
Một khắc sau.
Thư Chi nhìn giường trống rỗng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đây, đây, đây... là gì?
Lắc lư trước cửa hai cái rồi tước vũ khí đầu hàng?
Bùi Giang Thành ở trong phòng tắm đang tự lau mình cũng rất mất mặt. Hắn ta phân vân nên trở về dỗ dành thê tử, hay là tìm một chỗ bất chấp trốn đi, vốn định chọn cái trước, nhưng nghe được trong rèm truyền đến tiếng khóc đè nén, Bùi Giang Thành khép áo lại dứt khoát bỏ chạy.
Bùi Giang Thành trở lại thư phòng của mình, nhớ tới Thư Quân đã từng làm cho hắn ta một cái túi thơm. Lúc trước từ hôn không tìm thấy, nói dối là đã bị cháy, lúc này bỗng nhiên nhớ tới có thể là ở thư phòng, lục tung khắp nơi, cuối cùng tìm được cái túi thơm kia trong một ngăn tủ.
Do dự một chút, hắn ta đeo ở bên hông.
Cùng lúc đó, Thư Lan Phong cũng vội vàng chạy về phủ sau một ngày bận rộn.
Hôm nay ở Nhân Thọ Cung nhìn thấy cảnh tượng thật sự là quá mức không thể tưởng tượng, loại trùng hợp này cũng không phải không có. Dù sao trong cung có nhiều tú nương, tay nghề thêu hoa hoè loè loẹt, đụng phải một ít hoa văn thiết kế cũng không có tổn hại gì, nhưng trong lòng Thư Lan Phong vẫn không yên tâm.
Nếu nói cho thê tử, sợ thê tử lo lắng sinh bệnh, cân nhắc một phen, Thư Lan Phong đang định đến phòng ngoài, bước chân bỗng nhiên quay về hướng khuê phòng của Thư Quân.
Mặc dù là phụ thân, cũng không thể tùy tiện đi vào khuê phòng nữ nhi. Thư Lan Phong đi vào cửa sân, đã có bà tử ra đón, ông chắp tay sau lưng đứng ở đầu gió không nhúc nhích.
“Tiểu thư đâu?”
Bà tử vội vàng uốn gối đáp lời, trên mặt còn mang theo vẻ buồn bã: “Hồi bẩm lão gia, hôm nay cô nương ra cửa chơi tuyết, không cẩn thận té ngã một cái, chỗ mắt cá chân sưng to nghiêm trọng, hiện giờ đang nằm ở trên giường bôi thuốc.”
Thư Lan Phong nghe xong nào còn nhớ rõ cái gì dây hay không dây đeo nữa, vội vàng hỏi thăm vết thương nữ nhi. Bà tử chỉ nói không quá đáng ngại, Thư Lan Phong gấp đến độ ở trên hành lang đi qua đi lại. Chuyện như vậy đi vào lại càng không được, trời thì lạnh, thê tử không thể ra cửa thăm nữ nhi, đành phải để nữ nhi tự mình dày vò. Thư Lan Phong đau lòng đến tột cùng, cách song cửa trấn an nữ nhi vài câu, lắc đầu dạo bước trở về Hạnh Hoa Đường.
Ban đêm dùng bữa tối, nói chuyện với thê tử trong chốc lát, chờ Tô thị ngủ, Thư Lan Phong không yên tâm nữ nhi, định đi xem một chút. Ban ngày tuyết đã ngừng rơi, ban đêm lại nổi lên gió lạnh, từng tảng lớn như lông ngỗng bay xuống, Thư Lan Phong nắm thật chặt áo choàng rùng mình một cái.
Hạnh Hoa Đường ở phía Tây, khuê phòng Thư Quân ở phía Đông, ra khỏi phòng vòng qua hành lang phía trước là tới.
Trừ cái này ra, dãy nhà sau khuê phòng Thư Quân thông với góc Đông Nam Hạnh Hoa Đường, người hầu từ nơi này đưa nước ấm cho chủ tử hai bên. Thư Lan Phong từ chính phòng vòng ra đi đến hành lang phía Đông, nương theo cửa hông thoáng nhìn khuê phòng nữ nhi đèn đuốc sáng trưng, xác định Thư Quân không ngủ, mới thoải mái từ phía trước vòng qua đi.
Nào biết đợi lúc ông đến trước cửa tròn khuê phòng, ngoại trừ có mấy cái đèn ngoài hành lang, toàn bộ chính phòng tối đen một mảnh, thủ vệ bà tử ngày thường không thấy đâu, chỉ có Thược Dược ôm lò sưởi tay run rẩy ra hành lễ.