Thấm thoắt đã trôi qua hai khắc, trời ngày mưa càng nhanh tối, Bùi Việt giải thích đơn giản xong bài tập tính cho Thư Quân, tự thấy mình đã nói đến mức rõ ràng dễ hiểu. Hắn nghiêng đầu qua nhìn cô nương kia, thấy nàng chống cằm, một đôi mắt trong vắt như nước, đẹp không nói nên lời, chứa đầy ngây thơ mờ mịt.
“Vẫn chưa hiểu?”
Thư Quân chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú kia đến mất hồn: “À, hiểu mà…” Nàng chột dạ thả tay xuống, thẳng lưng, ngồi lại nghiêm túc. Đề bài toán quá khó, nàng nghe cái hiểu cái không, lại không dám làm phiền hắn nói lại lần nữa.
“Cho nên là, phải cách 60 ngày, ba tỷ muội mới có thể gặp lại nhau ở nhà mẹ đẻ đúng không?” Thư Quân dùng bút viết đáp án xuống, ở trước mặt cha pha trò chọc cười nhiều năm như vậy, nàng rất am hiểu việc nắm bắt thông tin mấu chốt.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp, doạ Thư Quân giật mình. Nàng bất ngờ chụp lấy cánh tay Bùi Việt, tia chớp chiếu vào gò má nàng, gương mặt kia trắng bệch không còn chút máu, quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng.
Tay nàng đang run rẩy, nắm chặt khuỷu tay hắn, Bùi Việt giả vờ không nhìn thấy, nhìn nàng ôn hòa nói.
“Mưa càng lúc càng lớn, ta đưa nàng về nhé? Còn lại bài tập lý luận kia, trưa ngày mai nàng tới Tàng Thư Các, ta sẽ giảng cho nàng nghe được không?”
Thư Quân nghe được giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của hắn, tầm mắt chậm rãi chuyển đến trên mặt hắn, từ trong ánh mắt trầm ổn kia tìm được một chút trấn an, sợ hãi trong lòng tan đi. Nàng đột nhiên phát hiện mình còn đang nắm cánh tay hắn thì buông ra giống như bị bỏng, hoảng loạn gật đầu, sau một lúc lâu lại lắc đầu: “Ta còn phải đến Tàng Thư Các sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Sấm sét ầm ầm, vành tai nàng phiếm hồng giống như chu sa.
Bùi Việt cảm thấy cô nương này rất thú vị, đuôi lông mày hơi có chút ý cười: “Hay là buổi chiều muốn bị đánh đòn?”
Thư Quân chu cái miệng nhỏ lên, sớm biết phải cực khổ như vậy, còn không bằng nàng để bị đánh cho rồi.
Nàng không làm được chuyện bỏ dở nửa chừng, vì thế không tình nguyện gật đầu: “Ta đây đành phải cố gắng đồng ý vậy.”
Bùi Việt thiếu chút nữa không thở được.
Có thể có đãi ngộ này, chắc chỉ tính trên đầu ngón tay.
Rốt cuộc Bùi Việt cảm nhận được nỗi khổ của phu tử, tốt tính không chấp nhặt với nàng: “Trưa ngày mai tan học, ta cho người tới đón nàng,” lại nhớ tới việc nàng đói bụng, “Đúng rồi, không cần dùng bữa ở học đường, ta sẽ chuẩn bị cho nàng.”
Thư Quân trợn tròn mắt nhìn hắn, hơi hoang mang. Sao người này lại tốt như vậy?
Bùi Việt liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng, mặt không đổi sắc nói: “Ăn một miếng bánh, trả một dòng sông (*).”
(*) Câu gốc là 一饼之恩,当涌泉相报, xuất phát từ câu tục ngữ “uống một giọt nước, trả bằng một dòng suối” ý nói là người trả ơn thì sẽ trả gấp nhiều lần ơn nghĩa mà mình được nhận.
Hắn cũng không ngờ mới đến Huyền Vũ Môn một chuyến này, lại mang về một đống phiền phức.
Thư Quân vào cung hai ngày còn chưa có được bữa cơm đàng hoàng nào, vừa nghĩ đến Bùi Việt sẽ chuẩn bị cơm trưa cho mình, nàng bỗng cảm thấy Tàng Thư Các không còn đáng ghét nữa.
Nàng cong khoé môi, lộ ra một cặp răng khểnh đáng yêu, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền mờ mờ.
Lúc nàng tươi cười dường như có một loại ma lực, có thể dễ dàng hấp dẫn người khác. Bùi Việt lấy lại bình tĩnh, dời ánh mắt nói: “Được.”
Lưu Khuê tìm một cung nữ tới, vừa cầm đèn vừa cầm ô tiễn Thư Quân về hậu cung. Đi đến gần Anh Hoa Điện, một cung nhân nhón chân nhìn từ cửa hông ra ngoài, thoáng nhìn thấy Thư Quân được cung nữ đưa lại đây, trên mặt tái mét, oán giận phàn nàn.
“Ta nói này cô nương, ngài đi đâu vậy, nương nương sốt ruột muốn chết.” Nàng ta nhận lấy bọc đựng sách của Thư Quân từ trong tay cung nữ, lặng lẽ liếc đối phương một cái, là tiểu cung nữ lạ mặt nên cũng không để trong lòng.
Thư Quân lại nói cảm tạ với cung nữ kia, đi theo cung nhân trở về Hàm An Cung.
Thư Thái phi đương nhiên là giận tím mặt, Thư Quân lễ phép giải thích với bà ta.
“Chất nữ bị phu tử phạt, không thể về cung cùng lúc với Công chúa, sau đó nhớ tới hôm qua lạc đường đã làm mất một đôi hoa tai, nên vội vàng đi ra vườn tìm, lại gặp trời mưa, đành phải chờ mưa nhỏ mới trở về được. Chất nữ tính ra còn may, gặp được tiểu cung nữ Từ Ninh Cung đi hái hoa cho Thái Hoàng Thái Hậu, mới năn nỉ nàng đưa một đoạn đường...”
Thư Thái phi nhớ lại chuyện hôm qua Thư Quân gặp quý nhân, nhìn nàng, cuối cùng phải đè ép lửa giận xuống.
“Hoa tai kia tìm được chưa?”
Thư Quân tủi thân lắc đầu: “Còn chưa tìm được...” Nếu về sau không thể hồi cung đúng giờ, cũng có thể lấy việc này làm lý do.
Lửa giận của Thư Thái phi thiếu chút nữa không kiềm được, nhưng bà ta lại không tiện trút lên Thư Quân, đành phải mắng nữ nhi một trận nữa.
“Tại sao con không để người nào ở lại chờ nàng?”
Lần này Thục Nguyệt Công chúa thông minh ra, khóc sướt mướt tranh thủ cho mình: “Sau khi hoàng huynh đăng cơ đã cắt giảm cung nhân, Hàm An Cung chúng ta tuy rộng lớn, nhưng lại có đến năm vị thái phi. Ngài là chủ vị cung tần, thu xếp việc cung vụ, nhân sự vốn không đủ. Nữ nhi mang theo hai người đi học đường, cũng không thể để hết người ở đó, phải mang một người về để sai bảo…”
Chưa cần nói hết Thư Thái phi đã hiểu rõ. Nhắc tới chuyện cắt giảm chi phí, đây là tâm bệnh của Thư Thái phi. Mấy năm nay ân sủng ngày càng đi xuống, mỗi ngày Hàm An Cung sống không tốt lắm, rất nhiều Thái phi được sủng ái đều đi theo Thái Thượng Hoàng đến Vạn Thọ Cung, còn lại thì ở đây sống qua ngày.
Thư Thái phi nhìn khuôn mặt Thư Quân xinh đẹp như hoa đào, nghĩ thầm cháu gái mình sinh ra đẹp đến như vậy, không biết có lợi dụng được chút nào không. Lửa giận ccũng từ từ rút đi, bà ta chỉ có thể bất lực thở dài nói một câu.
“Sau này nhớ hồi cung đúng giờ.”
“Chất nữ xin nghe dạy bảo.”
Thục Nguyệt Công chúa bị liên lụy, buổi tối đương nhiên muốn hành hạ Thư Quân. Thư Quân vốn ở trắc điện cùng nàng ta, Thục Nguyệt Công chúa ở trong chính phòng, sắp xếp cho nàng một cái sập nhỏ ở nhĩ phòng, lại lấy bình phong che lại, giống một vách ngăn.
Thư Quân mệt mỏi vô cùng, thay một chiếc trung y sạch sẽ, vừa nằm xuống đã ngủ mất. Tới nửa đêm lại bị lạnh đến tỉnh, Thục Nguyệt Công chúa cho người mang cho nàng chăn đệm, nhưng đệm chăn này là chuẩn bị cho mùa thu, cũng không đủ dày. Hôm qua miễn cưỡng chịu đựng được, tối nay nhiệt độ giảm mạnh, đương nhiên chịu không nổi, nàng đành phải xỏ giày, lặng lẽ tìm tay nải của mình từ trong ngăn tủ, đắp hết xiêm y lên người, mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, cảnh xuân nở rộ, mặt trời ấm áp, Thư Quân hắt xì một cái đi theo Công chúa vào học đường. Tỷ muội hai người ngồi ở bàn cuối giống như ngày thường, Thục Nguyệt Công chúa thấy canh giờ còn sớm đi tìm người tán gẫu, Thư Quân cố tình tránh đám người, trốn ở góc phòng, ngồi quỳ ở bên cạnh án thư lấy sách bút mực ra dọn cho xong.
Đột nhiên bên kia tấm rèm truyền đến một giọng nói thấp thỏm.
“Quân muội muội, đêm qua nàng về giờ nào? Có dầm mưa không?”
Lại là Thế tử Lâm Xuyên Vương - Bùi Ngạn Sinh.
Thư Quân xoa xoa huyệt Thái Dương, giả vờ không nghe thấy, không thèm để ý.
Bùi Ngạn Sinh cũng không giận, dọc theo rèm châu ngồi xổm xuống, bám riết không tha.
“Quân muội muội, hôm qua ta liên lụy nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ lấy lại công bằng cho nàng.”
Thư Quân nghe được cảm thấy bối rối.
Một lát sau, một phu tử mặc áo bào xanh tối tăm bước đến học đường. Người này trên dưới 40 tuổi, dáng người cao gầy, mặc áo choàng phong cách Ngụy Tấn. Vị phu tử này giảng bài vô cùng dí dỏm, các hoàng tôn công chúa đều nghe rất tập trung.
Việc học buổi sáng kết thúc, mọi người ùa vào thiện đường cách vách dùng bữa. Các Công chúa đọc sách ở học đường, phần ăn đều được đưa tới nơi này, đương nhiên cũng có người chê thức ăn ở học đường không ngon, quay về cung để ăn.
Buổi chiều cần phải kiểm tra bài tập về nhà hôm qua, Thục Nguyệt Công chúa căn bản chưa làm, nên lấy cớ đau bụng, xin nghỉ trốn trở về Hàm An Cung. Thư Quân đương nhiên bị vứt lại, nàng đeo bọc sách lên vai muốn đứng dậy, lại nhìn thấy cung nữ hôm qua đưa nàng trở về mỉm cười đứng ở cửa thi lễ với nàng: “Cô nương, ngài đi theo nô tỳ.”
Người khác chỉ cho là cung nữ Hàm An Cung, tất nhiên không để ý. Thư Quân đi theo nàng ra phía sau Anh Hoa Điện, từ phía đông xuyên qua một khu vườn bước vào phía sau Từ Ninh Cung. Tàng Thư Các toạ lạc ở góc phía đông nam Từ Ninh Cung, nơi đây địa thế cao hơn so với chỗ ở của hắn, bên trong là một tường cung màu đỏ, vì để phòng cháy, bốn phía vẫn chưa trồng bất kỳ loại cây cối nào.
Tàng Thư Các là một toà kiến trúc mái hiên cong, có bảy tầng, nguy nga tráng lệ, khí thế rực rỡ.
Thư Quân vừa đi vào cửa cung, đã ngửi thấy mùi mực. Cung nữ đưa nàng tới cửa rồi lui xuống, có hai người đang đợi ở cửa, một người mặc áo lụa màu tím, tươi cười thân thiết còn ai ngoài Lưu Khuê: “Tô cô nương đã đến rồi, mời ngài vào.”
Thư Quân nhìn thấy ông ấy thì có cảm giác thân thiết, mỉm cười thi lễ với ông ấy, bước theo vào.
Phòng lớn phía đông tầng một cực kỳ rộng rãi, kệ sách đan xen tầng tầng lớp lớp, phía dưới cửa sổ đặt một trường kỷ gỗ tử đàn. Lưu Khuê dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ cuối sảnh, bên trong còn có giường và bàn với đủ mọi thứ, có vẻ là nơi nghỉ ngơi tạm thời hàng ngày. Mà vào lúc này, trên bàn cao đang bày mấy hộp đồ ăn, được Lưu Khuê nhắc nhở, nội thị mở hộp, bày ra bốn món mặn hai món canh nóng hầm hập.
Mùi hương đánh mạnh vào vị giác Thư Quân không thương tiếc, nàng quá thèm, nhẹ nhàng nuốt nước miếng.
Lưu Khuê đã lớn tuổi, không thể nhìn đứa nhỏ chịu đói, vội vàng đưa tay, hiền từ nói: “Cô nương ngoan, mau ăn cơm đi, thất gia có việc, không thể cùng ngài dùng bữa.”
Thư Quân sửng sốt, lúc này mới ý thức được nàng còn chưa hỏi tên họ Bùi Việt: “Thất gia?”
Lưu Khuê tươi cười đầy ẩn ý: “Không sai, thất gia họ Hoàng, trong nhà đứng hàng thứ bảy, có thể gọi ngài ấy là thất gia.”
“Hoàng thất gia?”
Thư Quân đột nhiên nhớ tới đêm say rượu đó, hình như nàng muốn quấn lấy Bùi Việt để hắn ở rể nhà nàng. Trên mặt nàng sinh ra chút ngượng ngùng, nói lời cảm tạ với Lưu Khuê rồi ngồi xuống dùng bữa.
Thư Quân hoàn toàn không biết gì về mọi việc trong hoàng cung, căn bản không biết ngồi ở Tàng Thư Các này dùng bữa là có thể diện cỡ nào.
Lưu Khuê đã nhìn ra, cô nương này tính tình ngây thơ, không rành thế sự, có chút tinh ranh, nhưng không nhiều lắm.
Bữa cơm này Thư Quân ăn đến cả người sảng khoái, một xấp thịt đông mềm mịn cắt lát mỏng, đưa vào miệng lại cực kỳ ngon, nàng chưa bao giờ được ăn món thịt nào ngon như thế, còn có món ếch xào khoai tây cắt lát và hành lá, vừa thơm vừa cay.
Lúc Bùi Việt thay một bộ áo xanh bước vào, nhìn thấy cô nương kia đang cẩn thận gắp miếng khoai tây cuối cùng trong nồi đưa vào miệng một cách ngon lành.
Nếu mang cái nhiệt huyết lúc ăn cơm này chia cho việc đọc sách một chút, có sách luận nào mà viết không được?
Lại quét mắt liếc qua bàn một cái, bốn món mặn hai món canh, vậy mà nàng đã ăn sạch sẽ rồi.
Bùi Việt quen nhìn phi tử hoàng cung nhai kỹ nuốt chậm, ăn uống khắc chế, đây là lần đầu tiên gặp được một người có sức ăn như vậy.
Không lẽ là tiểu cô nương tham ăn?
Bùi Việt ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nàng mình đã đến.
Thư Quân bối rối xoay đầu, đối diện ánh mắt nghiêm nghị của Bùi Việt, nàng chớp chớp mắt, xoa xoa cái bụng no căng, đứng dậy hành lễ.
“Thất gia.”
Có thể ăn xong rồi đi luôn được không… Nàng âm thầm nói nhỏ trong lòng.
Bùi Việt nhìn dáng vẻ lười biếng này của nàng, cũng đoán được đại khái, nghe mùi thức ăn còn lưu lại. Hắn nhíu nhíu mày, hôm qua là cọng dây thần kinh nào của hắn bị hỏng mà đồng ý cho nàng tới Tàng Thư Các dùng bữa?
Hắn chỉ về phía trường án bằng gỗ tử đàn đặt dưới cửa sổ ở sảnh chính.
“Tới kia.”
Thư Quân ôm bọc sách, đi theo phía sau, nhìn hắn ngồi ngay ngắn ở chủ vị. Nàng dịch cái ghế gấm, ngồi ở bên cạnh, lại lấy khóa thiếp hôm qua ra đưa cho hắn. một khi tiến vào trạng thái, biểu cảm của Bùi Việt cực kỳ chuyên chú, bắt đầu giảng giải cho nàng tình huống trị lũ lụt trước đây.
Thư Quân vốn mơ màng sắp ngủ, lại nghĩ đến hắn có lòng tốt như vậy, nàng véo mạnh vào lòng bàn tay một cái, buộc mình phải theo kịp tiết tấu của hắn.
Hai khắc sau, Bùi Việt giảng xong, Thư Quân bắt đầu đặt bút viết sách luận.
Bùi Việt ở một bên cẩn thận nhìn, vừa đặt bút, Thư Quân đã hao phí mấy tờ giấy Tuyên Thành, thật vất vả viết một đoạn, lại đi lòng vòng còn chưa vào được vấn đề chính.
Bùi Việt xem đến mệt tim, thường ngày hắn xem sổ con, rất không thích quan lại viết vòng vo. Nhưng đối với Thư Quân, hắn cực kỳ kiên nhẫn. Thư Quân không phải đại thần của hắn, hắn không thể lấy tiêu chuẩn khắc nghiệt để yêu cầu nàng.
Ngược lại, tài viết văn của cô nương này không được xem là tốt, nhưng chữ lại rất đẹp, có lẽ là sở trường duy nhất của nàng.
Hai khắc sau, Thư Quân viết xong giao cho Bùi Việt kiểm tra, Bùi Việt nhìn lướt qua, thái dương căng ra.
“Là ‘phương pháp kết hợp nước và cát’, không phải ‘dùng nước rửa trôi cát’.”
“Ồ...” Môi nhỏ Thư Quân mím lại, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm, có chút không phục.
Bùi Việt buồn cười nói: “Vì sao nàng không phục?”
Thư Quân chu miệng: “Ngài nói nhanh như vậy, ta đâu nhớ hết được. Ta có thể viết nhiều như vậy đã thật không dễ dàng. Lúc cha ta dạy ta, ta chưa bao giờ viết đủ 300 chữ, vậy mà hôm nay viết tới 700 chữ lận...”
Bùi Việt chăm chú nhìn nàng một lúc, cắn chặt hàm: “Hoá ra là viết cho trẫm sao... Cũng thật cho ta thể diện.”
Hắn cầm lấy chén trà nguội bên cạnh để kiềm nén cơn giận.
Lời nói của Thư Quân tuy nghịch ngợm, nhưng trong lòng lại cảm kích hắn. Nàng cong môi cười, lấy bài giải từ trong tay hắn lại, đặt toàn bộ sách có liên quan và khóa thiếp để vào bọc.
“Đa tạ thất gia kiên nhẫn dạy dỗ, thời gian không còn sớm, ta phải trở về báo cáo kết quả làm bài.”
Dứt lời nàng hắt xì một cái.
Bùi Việt nhíu mày, đặt chén trà xuống hỏi: “Hôm qua gặp mưa bị cảm?”
Thư Quân dùng khăn lụa đè chóp mũi xuống: “Không phải, là chăn đệm mỏng quá, bị cóng...”
Bùi Việt nhớ tới hoàn cảnh của nàng, nhíu mày, giọng trầm xuống: “Nàng chờ một chút.”
Hắn dặn dò Lưu Khuê vài câu, lát sau, Lưu Khuê chạy chậm trở về, mang theo một cái áo choàng.
Bùi Việt nhận lấy đưa cho Thư Quân: “Ta theo bệ hạ hành quân đánh giặc, thỉnh thoảng ăn ngủ ngoài trời, giũ cái này ra đắp lên thì có thể chống lạnh.”
Áo choàng lông chồn màu nâu đậm toát ra sự sang trọng, Thư Quân không kiềm được giơ tay phủ lên, lông chồn mịn màng uyển chuyển nhẹ nhàng mềm mại, mặc dù chưa từng mặc loại chất liệu tốt nhất, nhưng cũng có thể nhìn ra đây không phải vật tầm thường.
Nàng trầm ngâm một lát, thu tay lại lắc đầu: “Thất gia, không có công không hưởng lộc, loại da tốt như vậy đừng lãng phí.”
Bùi Việt biết nàng có băn khoăn, trấn an: “Nàng cứ dùng trước, xong rồi trả lại ta là được.”
Thư Quân cúi đầu xuống, đảo tròng mắt.
Bùi Việt không thể nào vô duyên vô cớ đối tốt với nàng như vậy, hôm qua kiên nhẫn giảng bài, hôm nay lại chuẩn bị thức ăn ngon như vậy cho nàng. Hai người lại có “tiền án” thụ thụ bất thân ở Trích Tinh Lâu, có lẽ là đã có chút động tâm rồi.
Thư Quân cũng không phải là tiểu cô nương ngây thơ không biết gì. Tính tình Bùi Việt trầm ổn, không nóng không vội, lại là người được lòng Hoàng đế, thật sự không tệ. Chẳng qua nàng đã hạ quyết tâm bắt rể, không biết hắn có đồng ý hay không… Nhìn hành vi cử chỉ này, chỉ sợ là khó.
Trong lòng Thư Quân lộn xộn, vẫn chưa lập tức trả lời hắn.
Ngón tay Bùi Việt nhịp nhịp gõ bàn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng từng tấc một. Hắn bằng lòng cho nàng thời gian, cũng rất vui vẻ tranh thủ ở cùng nàng lúc rảnh rỗi. Thân là Thiên tử, chưa bao giờ có người có thể ở trước mặt hắn không kiêng nể gì để lộ tính cách thật của bản thân, Thư Quân là người đầu tiên.
Hắn giống như thợ săn thông thái, mở ra Ngũ Chỉ Sơn, chậm rãi đuổi theo nàng.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Bùi Việt đổi giọng: “Nếu không đồng ý, sau này sẽ không có thức ăn ngon.”
Thư Quân: “...”
Nàng giống người sẽ bị uy hiếp sao?
“Được rồi, đợi đến lúc ta ra cung sẽ trả lại ngài.” Nàng làm bộ tức giận lấy lại áo khoác nhét vào bọc sách, nhanh chóng biến mất khỏi Tàng Thư Các.
Bùi Việt nhìn dáng vẻ vui thích của nàng, khóe môi không kiềm được cong cong.