Lúc Tống Vân định hình được sự việc thì cô Đào cầm theo nắp vung từ sau đi tới, dội thẳng cái vung to tướng vào người hắn:
“Lần sau làm gì thì mở to con mắt mà nhìn rồi hãng la nha. Vớ va vớ vẩn, cháy đâu ra, bếp củi bà cất công dựng đó giờ. Mà có cháy thì tôi la trước chứ chẳng đợi đến lượt ngài đâu. Lo bò trắng răng!”
Khanh nghĩ mình bị dội nước thì trúng ít thôi nào ngờ nàng lĩnh đủ cả, từ đầu đến chân ướt như chuột lột. Khóe mắt nàng giần giật nhìn Tống Vân.
“Cháy chưa thấy nhưng ta thấy quả báo cậu đem cho ta hơi nhiều.”
Tống Vân xoa đầu:
“T... tôi xin lỗi, tại thấy cột khói to với cao thế, lại ở trong góc sân viện, tôi tưởng có cháy.”
Khanh cố tình mà... Nên thôi nàng chẳng chấp nhặt hắn. Khanh khéo léo hỏi hắn vì sao vương phủ không làm đĩa bánh trôi, rồi cũng khéo léo vặn được Tống Vân để hắn kể lể chuyện Mai tần với nàng.
Khanh gật đầu lia lịa làm Vân ngỡ hắn có ích lắm, khịt mũi cười rất tươi.
Khanh dặn:
“Ta đi lên từ thôn quê song cũng chưa bỏ qua lễ nghi bao giờ. Giỗ thì sao thiếu được một mâm cơm cúng. Đào, em bảo ngự trù luộc cho ta con gà với đĩa xôi, có thêm bánh dày cũng tốt.”
Tống Vân nghệt mặt ra đó. Khanh thắc mắc:
“Sao à?”
“Không... chỉ là tôi thấy vương phi bị ướt còn chẳng lo mình mà đã quan tâm vương gia như thế, người có lòng rồi.”
Nàng chỉ là thấy Tuân đáng thương. Nàng không phải Khanh của nguyên tác, sẽ chẳng đợi hắn, che ô cho hắn đâu, việc gì phải thế, nhưng nếu không làm gì thì quá tội, thấy hắn cô đơn như thế nàng cũng chạnh lòng nên thiết nghĩ làm gì đó an ủi hắn một chút.
Khanh nhận ý tốt của Vân, nàng hắt hơi rồi ôm vai vào phòng, nhắc hắn:
“Cậu dọn chỗ kia đi, ta lười rồi, ta đi thay bộ giao lĩnh khác.”
“À, vâng.”
“Lần sau thấy khói thì vào hỏi Đào ấy, mốt ta có nướng thịt chắc cậu đổ cả cái giếng lên đầu ta mất.”
Lần này cô Đào cầm vung nên mới đập hắn “nhẹ nhàng” vậy thôi, chứ Đào lớn lên ở sa trường, là cô nương được thầy Khanh nhặt về, nuôi dưỡng, dạy cho võ nghệ, cô mà muốn thì tẩn Tống Vân không thành vấn đề, khéo không có cái vung, Đào cầm mã tấu rượt chưa biết chừng. Dù sao xét vai vế thì Đào với Vân là ngang nhau mà.
“...Vâng.”
Tối đó, Khanh không vội hạ cơm ngay mà nàng lẳng lặng ngồi trong phòng đợi Tuân về. Ừ thì nàng sẽ không dòm cửa đợi hắn, nhưng... ngẫm lại thời này mà ăn cơm trước khi chồng về thì cũng chẳng hay lắm, không phải lễ.
Khanh thờ dài thườn thượt, nằm trườn ra bàn. Hắn mau mau cưới một nàng thiếp về đi, nàng ăn, ngủ một mình cũng được, nhưng tự do thế chẳng thích hơn sao. Rồi úp mặt vào bàn gỗ, sao mà Khanh nhớ tháng ngày ôn thi đến thế, tiếng giảng bài cứ như ùa về theo hồi ức, văng vẳng bên tai, khiến Khanh ngái ngủ mà thiếp đi chẳng hay.
Cô Đào thấy vậy khẽ cười, không có ý đánh thức chủ tử, chỉ khẽ đóng hờ cánh cửa lại, tinh ý thắp một cây nến đặt gần ô cửa sổ.
Lúc Tuân về thấy phòng sáng thì bước vào. Khi này người hắn ướt nhèm vì thấm mưa, tay cũng đầy bùn và đất, thấy thê tử đang im lìm đợi hắn, thì không khỏi cười buồn. Hắn đã trách nhầm nàng thì phải.
Lúc Nhật Tuân thay đồ xong trở ra thì Khanh lại tỉnh, nàng dụi mắt, lim dim nhìn hắn.
“Ơ, Tuân về này.”
Nàng ngái ngủ mà gọi hẳn tên hắn ra.
Hắn thoáng điếng lặng rồi cũng ôn tồn tiến tới, bế nàng lên:
“Vương phi có muốn dùng bữa không?”
Chất giọng khàn khàn ngái ngủ của Khanh mới khiến hắn thấy nhột lòng làm sao, nàng thơ tinh nghịch dụi dụi vào ngực hắn, lanh lợi tìm một góc êm ái để ngủ: