Độc Sủng Quận Chúa

Chương 20: Ban Lệnh



Hắn tỉnh giấc đã là chiều tà, nhìn mèo nhỏ nằm trong vòng tay yên giấc, bất giác miệng nở nụ cười, nàng không gượng ép hắn nói ra những điều trong lòng thật sự khiến hắn nhẹ lòng, bàn tay bị thương khẽ vòng qua eo nhỏ của nàng, ngửi hương thơm hoa lài trên tóc nàng hắn chợt muốn hôn nàng, nhưng hắn biết nếu hắn làm chuyện như thế sẽ không có cơ hội nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của nàng dành cho hắn.

Hắn đứng dậy rời khỏi người nàng một cách nhẹ nhàng, hắn không muốn làm nàng tỉnh, trong thật tâm hắn đang đấu tranh lắm bởi những điều hắn sắp thực hiện có thể sẽ khiến tim nàng đau lòng, cũng có thể hắn sẽ mất nàng nhưng hắn mong nàng sẽ thấu hiểu nổi khổ của hắn, sẽ tha thứ cho hắn, phất tay áo ra sau rời khỏi tẩm cung, cái giá của sự trả thù cũng có thể là nàng.

Thư phòng

Hắn ngồi trên long ỷ nhấp ngụm trà thượng phẩm vừa được cống nạp, ánh mắt sâu thẳm miên man, thổi nhẹ rồi uống từng ngụm nhỏ thưởng thức.

"Tiểu Tam."

Hắn gọi tên thái giám thân cận, mắt vẫn không rời khỏi chén trà, hắn muốn tĩnh tâm như chén trà, không động không hại đến ai, nhưng rõ ràng thân phận của hắn không thể làm được.

"Dạ, hoàng thượng cần gì sai bảo nô tài."

Tiểu tam quỳ xuống kính cẩn chờ lệnh, cây phất trần trong tay gạt ngang khuỷ tay ngay ngắn.

"Triều ý chỉ ta, lập trưởng nữ Nhạc Tịnh Cơ con gái đại quốc sư Nhạc Trình làm hoàng hậu."

Lời nói của hắn từng chữ từng chữ khiến tên tiểu thái giám sợ hãi, ai cũng biết chính đại quốc sư luôn ngăn cản quần thần đưa hai vị hoàng thượng lên ngôi. Mà nay lại chính hoàng thượng lại muốn lấy con gái cưng của đại quốc sư.

"Thần tuân lệnh."

Tiểu tam không dám hỏi vì sao chỉ nhận lệnh và lui ra, thiên hạ có câu "gần vua như gần hổ" bảo toàn được mạng đã là rất tốt rồi làm sao có thể xen vào chuyện của chủ tử được.

Tấu chương trên bàn điều bị hất xuống đất, hắn làm sao có thể xem như không chuyện gì được kia chứ, vở kịch bắt đầu rồi, hắn phải cho người vô tội vào cùng đó là điều hắn chẳng muốn xảy ra. Mà hơn nữa hắn sẽ khiến nàng đau lòng, nàng đơn thuần và tin hắn như thế sao hắn lại không thương tâm chứ. Y từ bên ngoài bước vào, nhìn hắn rồi thở dài ngồi trên ghế tựa.

"Huynh ban chiếu chỉ cho đệ lấy nàng đi, đệ yêu nàng ấy rồi!"

Y xoay chiếc nhẫn ở ngón cái ngước mắt nhìn hắn, như tiếng sét đừng ngang tai hắn, hắn không thể tin được là lời này từ người hắn tin tưởng nhất, rõ ràng y biết là hắn có tình ý với nàng sao còn nói ra câu này. Không do dự hắn túm lấy áo y, dồn y vào ghế.

"Đệ đừng hoan tưởng, nàng nhất định là của ta."

Khuôn mặt nổi gân máu vì giận, hắn nhất định không cho phép ai khác lấy nàng trừ hắn, cả bốn tên kia dù hắn không biết là ai nhưng cũng đừng hồng hắn để nữ nhân hắn yêu đến gần.

"Haha, hoàng huynh, xem ra huynh rất yêu nàng ta?"

Tiếng cười lớn của y làm thư phòng đang yên ả bổng trở nên dị thường hơn, hắn buông áo y ra, quay lên long ỷ ngồi, hắn chợt quên rằng y là ai, làm sao y có thể yêu nàng được cơ chứ, bởi vì trong y chỉ có Tranh Vân mà thôi.

"Chuyện đó không liên quan đệ."

Hắn nhấp ngụm trà trấn an tinh thần, hôm nay tính khí hắn đã thật sự không tốt.

"Ta có ý này, tiện cả đôi đường, huynh có người huynh yêu, ta trả được thù riêng của ta."

Ánh mắt y lóe lên một tia ác độc, bởi lòng y đã chết, giờ trong y chỉ có hận và thù, chỉ cần một ngày y còn sống,còn thở y chỉ mong trả được món thù y khắc cốt từng đêm.