Nghĩ đến đây, cô càng thấy tủi thân, hai bàn tay đan xen lại càng nắm chặt hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Tiêu Diễn vốn chẳng để ý gì nhiều, nhưng khi anh vô tình nhìn San San lại thấy cô gái nhỏ buồn bã, đuôi mắt lại phiếm hồng, trong lòng đột nhiên cảm thấy trướng đau.
"Có chuyện gì sao? San San?" - Trong lòng Tiêu Diễn hơi hoảng một chút.
San San lắc đầu, không gian trầm tư một khoảng, sau đó mới mấp máy trả lời anh.
"Em ước bản thân mình có thể ở cùng anh trong khoảng thời gian anh còn học đại học, cùng anh trải qua thật nhiều thứ thú vị của thời học sinh. Nhưng tiếc...em lại sinh ra trễ hơn anh nhiều năm như vậy..."
Tiêu Diễn cuối cùng cũng hiểu ra, bé con chính là vì anh, muốn cùng anh trải qua những thời gian ấy. Nghe đến đây, trái tim anh trở nên mềm nhũn, bảo bối của anh luôn suy nghĩ rất nhiều về những việc này.
Anh xoa nhẹ đầu cô, sau đó nhẹ giọng đáp lại.
"Ngoan, không phải chúng ta cũng đã yêu nhau rồi sao? Hơn nữa, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, rất có thể em lại không thích anh."
"Khi đó, anh rất trẻ con, lại chẳng biết kiêng nể gì, phá phách hết nơi này đến nơi khác, đến nỗi mẹ anh phải quản thúc lại anh chặt chẽ thì anh mới tốt hơn."
Nói đến đây anh có chút hổ thẹn, vì những điều đó hoàn toàn là sự thật. Nếu bản thân gặp cô sớm, với tính nết nghịch ngợm đó, không chừng sẽ không biết cách quan tâm cô, lại vô tình làm tổn thương San San thì sao.
Anh rất hài lòng với thời điểm gặp cô ở hiện tại. Anh có nền kinh tế cá nhân ổn định, tính tình lại dễ kiểm soát hơn trước rất nhiều, biết nấu ăn và nhiều lợi ích khác để dễ dàng chăm sóc và yêu thương cô nhiều hơn.
Sau khi nghe thêm vài câu giải thích của anh, San San dần dần cũng bị lời anh nói thuyết phục, cô cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình, không chỉ vì việc này mà lại khóc một cách vô lí được.
"Đây đây, hai bát mì cho hai tụi con, ăn nhanh kẻo nguội."
San San và Tiêu Diễn nhận lấy bát mì của mình, sau đó cảm ơn cô chủ tiệm.
San San nhìn bát sau đó âm thầm cảm khái, thức ăn ở đây trông rất đẹp mắt.
Sau khi thử một chút thì cô cũng cảm thấy hương vị cực kì ngon, không khí buồn bã lúc nãy cũng bay đi mất, bây giờ chỉ còn sự vui vẻ khi được thưởng thức món ăn ngon.
Thấy được San San đã tươi tắn trở lại, tảng đá trong lòng Tiêu Diễn cuối cùng cũng biến mất.
...
Sau hai tuần quyết định, cả nhà Tiêu Diễn sẽ cùng nhau sang nước ngoài khoảng năm ngày để thăm sui gia và chồng của Hàn Di bên ấy.
San San chính là được mẹ anh nhiệt tình mời, cô không thể nào từ chối với lời mời nồng nhiệt từ mẹ anh, hơn thế nữa Tiêu Diễn cũng muốn cô đi cùng, nên San San cũng đồng ý.
Cũng không phải là lần đầu tiên cô đi xa như thế, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi máy bay cùng anh nên không khỏi có chút hồi hộp.
Hành lí của San San cũng tương đối không nhiều, nhưng cũng không gọi là ít, cô chuẩn bị 2 chiếc vali để quần áo, nghe nhiều như thế nhưng cô cũng đã ước lượng cẩn thận, vừa đủ số cân nặng hành lí được quy định, và một balo xách tay để những vật dụng cần thiết.
Tiêu Diễn là đàn ông, căn bản không cần chuẩn bị nhiều, một chiếc vali và balo nhỏ là đủ.
Sau vài giờ đăng kí và chờ đợi, cả nhà họ đã lên máy bay.
Mỗi hàng có 2 ghế, hàng đầu tiên là của Hàn Di và con trai cô ấy, kế tiếp chính là San San và Tiêu Diễn, cuối cùng là ba mẹ của anh.
Tiêu Diễn rất cẩn thận trong mọi vấn đề khi ở cùng với cô, anh đã chủ động để San San ngồi cạnh cửa sổ, bản thân anh ngồi ngoài bìa để San San dễ dàng ngắm cảnh.
Đây là lần đầu tiên San San bay sang nước ngoài. Nhìn từ cửa sổ, những tầng mây xếp chồng lên nhau, những toà nhà cao tầng bây giờ lại vô cùng nhỏ bé. Từ trên nhìn xuống, phong cảnh mới lạ lại vô cùng huyền ảo.
Từ khi máy bay cất cánh, San San luôn có vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn hào hứng khi nhìn thấy cảnh tượng mới lạ như thế.
Thời điểm cô đang chăm chú nhìn bên ngoài, thì bên cạnh cô chính là Tiêu Diễn, đôi mắt của anh lúc đó nhìn cô không rời nửa bước. Giờ phút này đây, Tiêu Diễn cảm khái bản thân mình, thật sự là anh đang nuôi một cô vợ nhỏ rất đáng yêu...
Phải mất rất nhiều thời gian mới bay đến nơi, sau khi ngắm cảnh thì San San cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô nhìn sang Tiêu Diễn, thấy anh đang đọc sách, hình tượng tiêu sái tri thức này cực kì đẹp mắt.
San San nhẹ giọng gọi Tiêu Diễn, nhờ anh lấy giúp mình chiếc chăn ở vali đặt phía trên cao.
Anh gật đầu, sau đó đứng lên mở vali, nhanh chóng tìm được thứ cô cần.
San San chuẩn bị đưa tay nhận lấy, nhưng lại bị Tiêu Diễn từ chối.
"Để anh đắp cho em."
Anh xoa đầu San San, sau đó tự tay đắp chăn cẩn thận cho cô, không để lộ một tấc da, nhất định không cho gió lạnh thổi vào.
Tiêu Diễn trở về chỗ ngồi, thấy ánh mắt San San cũng mơ màng buồn ngủ, anh liền không tiếng động đưa vai cho cô tựa vào, ân cần cất lời, trở thành chỗ dựa cho cô gái nhỏ.
"Bảo bối ngoan, ngủ đi."
San San lim dim dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói tiếng "cảm ơn", cuối cùng từ từ nhắm mắt ngủ say...