Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 101: Đại kết cục p.2



Lăng Dạ Vũ hung hăng trừng Lăng Dạ Nặc, trong mắt hàn quang hiện lên rõ ràng.

Lăng Dạ Nặc sờ sờ mũi ngượng ngùng, "Tốt lắm, việc này cứ quyết định như vậy, ba ngày sau hoàng huynh liền chính thức đăng cơ."

Nói xong, hắn vội vã đứng dậy, phất tay áo rời đi, không đi chỉ sợ sẽ bị ánh mắt của hoàng huynh giết chết mất.

Lúc đó hắn vẫn còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hoàng huynh, làm sống lưng của hắn từng trận ớn lạnh.

Hai mắt Lăng Dạ Vũ lóe ra lửa giận, sắc mặt âm trầm khủng bố, khiến đám quan viên vốn định đến chúc mừng hắn đều thức thời cáo từ.

Bọn họ không hiểu, người người đều muốn làm Hoàng đế, vì sao Vũ Vương Gia cùng Hoàng thượng cứ nhường tới nhường lui?

Mộc Lâu Thư ngưng trọng nhìn Lăng Dạ Vũ, nếu như hắn là Hoàng đế, như vậy tam cung lục viện nhất định là không thể tránh khỏi, chẳng qua lấy tính khí của Yên nhi thế kia làm sao có khả năng ủy khuất ở trong thâm cung này chứ?

"Vương Gia." Mộc Lâu Thư kêu một tiếng.

Thấy là Mộc Lâu Thư, âm trầm trên mặt Lăng Dạ Vũ dần dần thu lại, cung kính nói với Mộc Lâu Thư: "Nhạc phụ đại nhân."

Mộc Lâu Thư phi thường hài lòng với đứa con rể này, mặc dù hắn là Vương gia, nhưng hắn yêu ai yêu cả đường đi, vì Yên nhi hắn luôn sẵn lòng trả giá.

"Vương gia, cựu thần chỉ hy vọng sau khi ngài lên ngôi vô luận Yên nhi làm chuyện gì cũng có thể tha thứ cho nó, tính tình của nó không thích hợp ở hậu cung, mà cũng có lẽ, nó sẽ không đáp ứng tiến cung cũng nên." Mộc Lâu Thư khẩn cầu nói.

Lăng Dạ Vũ thở dài, hắn làm sao không hiểu tính cách của Tiểu Yên, nàng thích tự do, không vui bị trói buộc, nếu để cho nàng chia sẻ trượng phu với nữ tử khác, nói như vậy nàng tình nguyện rời đi.

"Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, cả đời bổn vương chỉ có nàng là thê tử không rời không bỏ." Lăng Dạ Vũ chắc chắn nói, vẻ mặt có sự kiên quyết không thể hoài nghi.

Tròng mắt của hắn híp lại, ai nói Hoàng đế nhất định phải là hắn?

Mộc Lâu Thư gật gật đầu, "Được, được."

Kỳ thực Vũ Vương gia là thích hợp nhất với ngôi vị Hoàng đế, chẳng qua là bất đắc dĩ nữ nhi của mình gả cho hắn, hắn là một phụ thân, chỉ muốn ích kỷ hy vọng một chút, có thể làm cho con gái của mình hạnh phúc, nhưng tương lai nếu Vũ Vương gia không phải nạp phi, chúng đại thần chắc chắn sẽ bất mãn.

Cũng tốt, hắn nhìn vẻ mặt của Lăng Dạ Vũ, nói vậy tên tiểu tử này đã có biện pháp.

Hậu viện Vũ Vương phủ, ánh mặt chiếu xuống, hoa rơi đầy trên mặt đất, Lăng Sương cầm kiếm quét ngang qua, một mảng lớn hoa rơi bay lên, thân thể nho nhỏ xoay tròn giữa không trung, bỗng dưng một kiếm chẻ không khí, cánh hoa bay tứ phía.

Từng đóa cánh hoa bị nội lực mạnh mẽ tách rời ra, giống như phi tiêu sắc bén dính trên tường, Lăng Sương cười đắc ý, nói với Ly Yên: "Mẫu thân, người xem, con đã làm được."

Ly Yên thản nhiên cười, đi qua lau mồ hôi trên trán Lăng Sương: "Ta thấy rồi."

Lăng Sương không thích võ công, nhưng lại rất hứng thú với độc được. Nhưng bởi vì lần trước Lăng Tuyệt vì bảo hộ nàng mà gắng gượng chống đỡ, nó đã để lại ám ảnh trong lòng nàng, vì thế nàng quyết định muốn học võ công thật tốt.

Ly Yên đưa cho Lăng Sương một ly trà thơm, Lăng Sương tiếp nhận ừng ực uống vào, khiến Ly Yên quýnh cả lên, "Cẩn thận nóng."

Lăng Sương uống xong, thè lưỡi.

"Tiểu Yên, Sương nhi."

Lăng Dạ Vũ đi tới phía hai người bọn họ, giọng nói trầm thấp kêu gọi.

"Phụ thân." Lăng Sương vừa thấy hắn, hưng phấn xông đến.

Ly Yên bất đắc dĩ cười, "Hôm nay làm sao trở về sớm như vậy?"

"Hôm nay vào triều không có chuyện gì, nên hạ triều sớm." Lăng Dạ Vũ mặt không đỏ tim không đập nói dối, hắn muốn chuyện đăng cơ tạm thời gạt Tiểu Yên đã, miễn cho nàng nổi bão.

"Mẫu thân." Một bóng dáng màu tím nho nhỏ đi tới.

Vẻ mặt Lăng Tuyệt có chút ngưng trọng đi về phía Ly Yên, dư quang lườm Lăng Dạ Vũ một cái.

Lăng Dạ Vũ cả kinh, ánh mắt này làm sao lại quỷ dị như vậy?

"Tuyệt nhi, làm sao?" Ly yên hỏi.

"Mẫu thân, con có việc muốn nói với người." Nói xong lườm Lăng Dạ Vũ một cái.

Lăng Dạ Vũ trong lòng thầm kêu không tốt, bước lên phía trước che miệng Lăng Tuyệt, Lăng Tuyệt sửng sốt, hung hăng trừng hắn, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ừ ừ".

"Vũ, chàng làm gì thế?" Ly Yên không hiểu hỏi, cảm giác hai người này có cái gì đó quái lạ.

Lăng Dạ Vũ giật giật khóe miệng, "Kỳ thực Tuyệt nhi là muốn nói với nàng hắn muốn cùng ta học võ công, ta đã nói không cần phiền phức như vậy, chúng ta đi trước."

Hai mắt có chút sốt ruột, trực tiếp lôi Lăng Tuyệt ra ngoài, bàn tay che miệng Lăng Tuyệt hắn cũng không dám buông ra, mà Lăng Tuyệt lại cứ liều mạng giãy dụa, chỉ mỗi tội khí lực của Lăng Tuyệt không mạnh bằng lăng Dạ Vũ.

Ly Yên nhướng mày lên, "Tuyệt nhi theo chàng học võ công?" Tuyệt nhi luôn luôn không hợp với Vũ, làm sao có thể đột nhiên bảo Vũ dạy võ công cho nó đây?

Bước chân Lăng Dạ Vũ dừng một chút, xoay người nhìn nàng, nhìn thấu nghi vấn của nàng, nhàn nhạt cười cười,"Tuyệt nhi muốn cùng ta thân thiết một chút, cho nên tính toán trước hết để cho dạy võ công cho nó, sau đó mới thân thiết."

"Nhưng mà hình như Tuyệt nhi muốn nói gì …”

"Không có, tuyệt đối không có." Nói xong, Lăng Dạ Vũ vội vàng kéo Lăng Tuyệt tới phòng của mình, khiến Lăng Tuyệt hận nghiến răng nghiến lợi.

Ly Yên chau mày, nhất định Vũ đang gạt mình chuyện gì đó.

Thấy vẻ mặt của Ly Yên, Lăng Sương thoáng nở nụ cười, "Mẫu thân, người đừng suy nghĩ nhiều quá, không có việc gì."

Ly Yên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.

Hai mắt Lăng Sương thoáng qua chút giảo hoạt, nếu nàng không tự mình thăm dò có chuyện gì, phụ thân và Lăng Tuyệt nhất định sẽ tiếp tục lừa nàng, mới vừa rồi nàng nói với mẫu thân như vậy là để mẫu thân yên tâm một chút mà thôi.

Gió mát thổi qua, Thượng Quan Thi Vũ mặc một bộ xiêm y trắng nhẹ nhàng mà đến.

"Thi Vũ, sao ngươi lại tới đây?" Ly Yên kinh hỉ.

"Ta hả! Ta tới từ biệt với ngươi."

Nghe vậy, Ly Yên giật mình sửng sốt một chút, che dấu nụ cười trên mặt, "Nói lời từ biệt?"

Thượng Quan Thi Vũ khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy! Ta tính ngao du giang hồ, đến thế giới này lâu như vậy, vẫn chưa từng thật sự đi ngắm phong cảnh nơi này đâu!"

"Vì sao lại đột nhiên như vậy?"

"Có gì mà đột nhiên chứ, đến thế giới này đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ tam quốc thống nhất, tỷ muội tốt của ta cũng tìm được hạnh phúc, ta cũng nên đi thư giãn một chút rồi." Thượng Quan Thi Vũ cười cười, ánh mắt hướng về phía chân trời, tầm mắt nhìn xa xăm.

"Đúng rồi, Kỳ Doãn, đã buông tha cho Kỳ Tinh quốc, không biết đi đâu, bây giờ e là hắn không sống lâu được nữa." Ly Yên nhìn chằm chằm Thượng Quan Thi Vũ, trầm giọng nói, kỳ thực nàng đã không còn địch ý với Kỳ Doãn từ lâu, ở thời khắc cuối cùng của sinh mạng, người hắn nghĩ tới vẫn là Thi Vũ.

Tươi cười trên mặt Thượng Quan Thi Vũ cứng đờ, một lát sau, nở nụ cười một chút: "Cũng tốt, đây là lựa chọn của hắn, cũng là lựa chọn tốt nhất cho hắn."

"Thi Vũ." Một giọng nói xen lẫn thâm tình trong đó mà vang lên, Diệp Thừa Tầm đi ngược hướng gió mà tới, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Thượng Quan Thi Vũ nghe thấy tiếng Diệp Thừa Tầm gọi, thân mình lập tức cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, nói với Ly Yên: "Ta không nói với ngươi nữa, ta phải đi trước rồi, ta tính toán đi xem Như Yên một lát!"

Ly Yên nhìn bóng dáng Thượng Quan Thi Vũ rời đi liền bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau chuyện của Như Yên năm đó, Thi Vũ vẫn không tha thứ Diệp Thừa Tầm, nhưng Diệp Thừa Tầm lại luôn luôn đuổi theo tung tích của Thi Vũ, nàng đi đến đâu hắn cũng theo đến đó.

Diệp Thừa Tầm đi đến trước mặt Ly Yên rồi vội vàng gật gật đi theo hướng của Thượng Quan Thi Vũ mà đi.

Lăng Sương thò đầu ra ở phía sau Ly Yên, thè lưỡi, "Đáng đời, ai bảo hắn đối xử với Như Yên như thế?"

Ly Yên chọc chọc đầu nhỏ của Lăng Sương, "Con a!"

"Cậu." Lăng Sương bỗng nhiên xông đến.

Ly Yên nghi ngờ xoay người, Tiểu Cẩn? Vì sao hôm nay ai cũng đến gặp nàng vậy?

"Tiểu cẩn, sao đệ lại tới đây?"

Sắc mặt Mộc Hi Cẩn có chút tiều tụy, người gầy đi rất nhiều, hai mắt mờ mờ như có bụi, bộ dáng phờ phạc ỉu xìu, hiển nhiên chuyện của Vân Hàm đã là quá đả kích tới hắn.

"Tỷ tỷ, đệ tới nói cho tỷ biết, đệ muốn bước chân vào giang hồ." Mộc Hi Cẩn rũ mí mắt xuống khẽ giọng nói.

Ly Yên khẽ biến đổi sắc mặt, làm sao lại đi?

Nàng mấp máy môi đỏ mọng, "Đệ đã nói cho cha, nương chưa?"

"Đã nói rồi, bọn họ đã đồng ý."

Ly Yên thở dài một tiếng, "Tiểu Cẩn! Thật sự quyết định sao? Nếu là đệ muốn đi, tỷ tỷ sẽ không ngăn cản đệ."

Cha nương cũng đã đồng ý, nàng ngăn cản cũng không có ý nghĩa gì. Cũng tốt, trong lòng nó vẫn không thể buông tay với Vân Hàm, không bằng để nó đi ra ngoài giải sầu.

"Đệ đã quyết định rồi." Mộc Hi Cẩn kiên quyết.

"Cậu thật muốn đi sao?" Lăng Sương chu đôi môi đỏ mọng, ánh mắt dồn dập, không nỡ chia ly.

Mộc Hi Cẩn rũ mi mắt xuống, hơi hơi mấp máy môi, an ủi: "Cậu sẽ trở lại, chẳng qua là ít nhất cũng phải một, hai năm."

"Tiểu Cẩn, nếu có thể, đi xem Luyến Vũ Các ở Kỳ Tinh thành một chút đi! Nơi đó mới có thêm một vài cảnh đẹp, có lẽ, đệ sẽ thích." Ly Yên nói hàm ý, Tiểu Cẩn, chúc đệ hạnh phúc, tỷ tỷ chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi.

Mộc Hi Cẩn nhíu mi, nghi vấn nhoi: "Cảnh đẹp gì?"

Hiển nhiên hắn nghe không rõ, không biết hồ lô của tỷ tỷ đang bán cái gì trong đó.

"Nếu đệ không đi sẽ phải hối hận, sau khi xem hết cảnh đẹp thì trở lại đi!" Ly Yên mỉm cười, còn chưa đợi Mộc Hi Cẩn hiểu thì đã vẫy vẫy tay, "Được rồi, đệ mau đi đi!"

Mộc Hi Cẩn mặc dù có chút nghi vấn, nhưng vấn bỏ qua chúng, "Tỷ tỷ, ta đi đây."

Ly Yên gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng xa dần của Mộc Hi Cẩn, gió nhẹ nhàng thổi bay tà áo của nàng, tạo thành một đường cong mỹ lệ.

Lăng Sương kéo tay áo của Ly Yên, vẻ mặt nghi hoặc, "Mẫu thân, lời người mới nói có ý gì vậy?"

Ly Yên nhẹ nhàng cười, gợi lên một độ cong mê người, "Cậu con rất nhanh sẽ đem mợ mang về."

"Ơ?" Lăng Sương gãi gãi đầu, nàng vẫn không hiểu.

Mà bên kia, sau khi Lăng Dạ Vũ kéo Lăng Tuyệt vào phòng, vừa thả bàn tay bịt miệng Lăng Tuyệt ra, Lăng Tuyệt hung hăng trừng mắt hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, "Thế nào? Không dám nói cho mẫu thân biết sao? Ngươi có năng lực lừa mẫu thân được bao lâu?"

Khuôn mặt Lăng Dạ Vũ xuống nhìn Lăng Tuyệt, "Ngươi nói ra đi sẽ chỉ làm mẹ ngươi mất hứng, chẳng lẽ ngươi hi vọng mẹ ngươi không vui sao?"

Lăng Tuyệt cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: "Nếu ta không nói cho mẫu thân biết, đợi đến khi người phát hiện chân tướng sẽ càng không vui, chuyện ngươi đăng cơ có thể có thể lừa gạt được bao lâu chứ?"

Mấy ngày này mẫu thân luôn bận bịu huấn luyện Lăng Sương, cũng bởi vậy, mẫu thân mới phân phó không cho mọi người quấy rầy, mọi người ở Ngưng Yên Cung nhận được tin tức muốn bẩm báo với mẫu thân, chỉ khổ nỗi mẫu thân không cho phép quấy rầy, cho nên chỉ có thể bẩm báo với hắn.

Lăng Tuyệt lạnh lùng liếc nam tử trước mắt một cái, người nam nhân này sợ mẫu thân biết chuyện hắn sắp đăng cơ, phong tỏa toàn bộ tin tức bên ngoài, trừ đại thần trong triều lúc ấy ra, không còn ai biết việc này. Nếu không phải Ngưng Yên cung tin tức linh thông, chỉ sợ hắn cũng không biết.

Chẳng qua chuyện đăng cơ này sớm hay muộn cũng sẽ công bố ra ngoài thiên hạ, hắn sẽ không giấu được bao lâu.

Lăng Dạ Vũ ngưng trọng, cam đoan nói: "Con yên tâm, ta sẽ không ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, mẹ ruột của ngươi vĩnh viễn đều chỉ có một, cha tuyệt đối sẽ không để nàng buồn, con cho ta chút thời gian, ta sẽ xử lý tốt."

Lăng Tuyệt nghi ngờ đánh giá Lăng Dạ Vũ một lúc lâu, hắn còn có biện pháp nào để không phải đăng cơ? Chẳng qua, nhìn ánh mắt của hắn, Lăng Tuyệt lại tin đến vô điều kiện, "Được, ta tin ngươi một lần, nhưng nếu ngươi làm không được, ta nhất định sẽ mang mẫu thân rời đi."

"Được." Hai mắt Lăng Dạ Vũ thoáng qua một chút tia sáng đen tối không thể hiểu, sau đó tiếp tục nói: "Kế tiếp vài ngày con bế quan đi! Đừng cho mẹ con hoài nghi."

"Đã biết." Lăng Tuyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh lùng đáp.

Lăng Dạ Vũ gật đầu cười, xoay người đi ra ngoài.

Nếu như Lăng Tuyệt sớm biết chủ ý kia của Lăng Dạ Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không khinh địch mà đáp ứng như vậy, chẳng qua đến khi đó hắn đã hối hận không kịp.

Lăng Dạ Vũ đi trở về hậu viện, Ly Yên có chút ngạc nhiên, "Không phải chàng đi dạy Tuyệt nhi võ công sao?"

"Nó nói muốn bế quan." Lăng Dạ Vũ nói, nhìn không ra nửa điểm dấu vết nói dối.

"Bế quan?" Ly Yên híp mắt, không phải khoảng thời gian trước nó mới bế quan sao?

Lăng Dạ Vũ vén mấy sợi tóc xõa trên mặt nàng, nói: "Nó nói bế quan xong sẽ tìm ta khiêu chiến."

"Tuyệt nhi, không phải nói không cho phép được khiêu chiến nữa sao?" Ly Yên than thở một câu, cũng không có hoài nghi.

"Phụ thân, mẫu thân, con đi xem Tuyệt nhi." Hai mắt Lăng Sương xẹt qua chút tia sáng, nói.

Tuyệt nhi bế quan làm sao có thể không nói vởi tỷ tỷ nàng đây? Đây không phù hợp với lẽ thường, nghĩ đi nghĩ lại, e rằng phụ thân có chuyện gì gạt các nàng, nàng phải đi tìm Tuyệt nhi lấy lời khai mới được.

"Không được, Tuyệt nhi đang bế quan, đừng quấy rầy hắn, con trở về phòng đi!" Lăng Dạ Vũ ra tiếng ngăn cản nói, nha đầu kia rất tinh quái, đến lúc đó mà để cho nó điều tra được gì từ miệng Tuyệt nhi, sau đó nói cho Tiểu Yên thì nguy rồi.

Bất quá hắn vì bảo đảm an toàn, nên đã phái {ám vệ} vây chặt sương phòng của Tuyệt nhi rồi.

Lăng Sương bĩu môi, đành phải trở lại sương phòng của mình, nơi đáy mắt chợt lóe sáng, dư quang lườm Lăng Dạ Vũ một cái, trong miệng lẩm bẩm, nhất định là có chuyện gạt chúng ta, bằng không làm sao có thể không cho con đi gặp Lăng tuyệt.

"Tiểu Yên, ngày mai chúng ta trở về nhà mẹ đẻ nàng được không?" Lăng Dạ Vũ thấy Lăng Sương đi rồi, ôm Ly Yên sủng nịch nói.

"Sao tự nhiên muốn về nhà mẹ ta?" Ly Yên nhíu nhíu đôi lông mày phượng.

"Đã lâu chưa cùng nàng trở về, ta thuận tiện đi hiếu kính nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân một chút."

Ly Yên vẫn như cũ nhíu mày nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút hoài nghi.

"Nàng không muốn trở về giúp giúp tỷ tỷ của nàng cùng Thượng Quan Dương sao?" Lăng Dạ Vũ thấy nàng có chút không tin, vội vàng nói thêm một câu.

Thân nhân là tử huyệt của nàng, vừa nhắc tới tỷ tỷ của nàng, liền lập tức coi trọng, cũng không truy cứu tại sao đột nhiên Lăng Dạ Vũ muốn cùng nàng về nhà mẹ đẻ nữa.

"Được rồi! Ngày mai chúng ta trở về." Ly Yên ngẩng khuôn mặt tươi cười lên.

Lăng Dạ Vũ nở nụ cười yếu ớt, hắn muốn trước mang nàng về nhà mẹ đẻ gặp bọn họ một chút, bằng không ngày sau không thể về nhà nàng sẽ trách hắn.

Đêm khuya, một bóng dáng nho nhỏ màu đen chạy tới chạy lui trong Vũ Vương phủ, cuối cùng dừng lại cách sương phòng của Lăng Tuyệt không xa.

Hai tròng mắt mặc dù trong đêm tối nhưng có vẻ sáng rọi dị thường, Dưới khăn che mặt Lăng Sương khẽ nhếch môi, nàng nhất định phải đi vào hỏi một chút rốt cuộc Lăng Tuyệt giấu nàng chuyện gì?

Nhưng mà, nàng lại chợt phát hiện chung quanh sương phòng đều là ám vệ, lông mày nhíu chặt sát cùng nhau, điều này cũng càng thêm làm cho nàng khẳng định phụ thân và Lăng Tuyệt nhất định có việc gạt nàng và mẫu thân.

Lăng Sương lấy ra một túi mê dược từ trong ngực, hừ! Nàng cũng không tin không trị được bọn ám vệ này.

Mê dược yên tĩnh tỏa ra, thị vệ canh cửa lập tức ngã xuống, nhưng một đám ám vệ đứng ở gần nơi bí mật gần đó vẫn đứng vững không ngã, Lăng Sương ảo não, mê dược này có thể theo không khí khuếch tán ra một khu rất lớn! Vì sao đám ám vệ này còn không ngất?

Thấy thị vệ canh cửa ngã xuống, mấy ám vệ liền phát hiện, đi ra, hai mắt sắc bén quét tới.

Lăng Sương tùy tay nhặt lên một cục đá ném đi về phía xa xa, ám vệ nghe được động tĩnh, vội vàng hướng bên kia đuổi theo.

Nhưng mà vẫn còn một đám ám vệ ở lại, Lăng Sương không khỏi âm thầm mắng, không có việc gì tự dưng phụ thân lại sắp xếp nhiều ám vệ như vậy làm gì?

Lăng Sương lại nhặt lên vài cái hòn đá nhỏ, chia ra ném tiếp, ném trúng huyệt vị của bọn họ, Lăng Sương cười đắc ý, may mắn nàng từ nhỏ được mẫu thân huấn luyện, trừ bỏ độc dược thì nàng cũng am hiểu nhất là huyệt vị.

Nàng nghênh ngang đi tới trước cửa, vừa định đẩy cửa ra, lại xuất hiện một cái bóng dáng cao lớn, thân thể của nàng bỗng dưng cứng đờ.

"Đang làm gì đó?" Lăng Dạ Vũ mặc y phục tím đen, giữa lông mày lộ ra hơi thở lạnh cứng, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Lăng Sương.

"Cái kia …" Lăng Sương âm thầm kêu khổ, tại sao phụ thân lại ở đây?

"Con tới cướp bóc." Lăng Sương thuận miệng nói một câu, dù sao phụ thân cũng không biết là nàng.

"Cướp bóc?" Lăng Dạ Vũ nghiêm túc, "Sương nhi, đừng làm rộn."

Lăng Sương kinh ngạc, "Làm sao người biết là con?"

Lăng Dạ Vũ ngồi xổm xuống nhìn thẳng Lăng Sương, "Cái chiều cao này của con chẳng lẽ không thể đóan ra sao?"

Lăng Sương quả thực tức giận, "Ăn cướp thì không thể lùn được sao?"

"Thân mình nhỏ gầy cho thấy tuổi rất nhỏ, ngần ấy tuổi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ là con lớn mật được như thế, đuổi cả đám ám vệ đi tán loạn." Lăng Dạ Vũ thở dài, kiên nhẫn giải thích.

Lăng Sương bĩu môi, kéo khăn che mặt xuống, chiều cao chết tiệt, nàng nhất định phải cao lên mới được.

"Mau trở về, đừng quấy rầy đệ đệ của con."

Lăng Sương cong môi hồng lên, lôi kéo cánh tay Lăng Dạ Vũ làm nũng nói, "Phụ thân, người nói với con đi, có phải hai người gạt con cái gì không."

"Nghe lời, trở về, phụ thân không có gì gạt con cả." Hắn biết nha đầu này mẫn cảm, cho nên buổi tối tới xem nơi này.

"Phụ thân gạt người ta, nói đi mà!"

Trong mắt Lăng Dạ Vũ xẹt qua một chút sáng rọi, cười nói: "Con đi bế quan ba ngày, sau đó phụ thân sẽ nói cho con biết."

"Thật sự?" Lăng Sương nhíu mày, hoài nghi nhìn hắn.

"Đúng vậy! Con không tin lời nói của phụ thân sao? Ba ngày sau đó phụ thân cam đoan nói cho con biết, bằng không mẹ con sẽ vứt bỏ phụ thân."

Nghe được Lăng Dạ Vũ phát ra lời thề nặng như vậy, Lăng Sương mới tin tưởng, nhảy nha nhảy nhót trở về phòng.

Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ vuốt ve trán, đối với nữ nhân, thực còn khó đối phó hơn cả những cái khác.

Hôm sau, ấm áp ánh mặt trời chiếu vào, Ly Yên đang nằm ở trên giường bị ánh sáng này làm thức giấc, nhẹ nhàng mông lung mở hai mắt, môi đỏ mọng hơi chu lên, áo lót lỏng lộ ra bờ vai trắng nõn, mị nhãn như tơ, như có quyến rũ như không.

Lăng Dạ Vũ bưng chậu nước tiến vào nhìn thấy một cảnh tượng diêm dúa lòe loẹt như thế, hai lỗ mũi nóng lên, cảm giác có cái gì đó sắp chảy ra.

Sáng sớm tinh mơ mà hấp dẫn như thế, bất kỳ kia nam tử nào cũng không chịu nổi, huống chi vẫn là một báu vật tuyệt sắc khuynh thành.

"Tiểu Yên ••••••" Lăng Dạ Vũ nhẹ kêu một tiếng, giọng nói khàn khàn mị hoặc.

Ly Yên trừng mắt nhìn mắt, "Làm sao?"

Sắc mặt của nàng đỏ hồng, trong mắt một mảnh mờ mịt mênh mông, đối với Lăng Dạ Vũ mà nói cũng là hấp dẫn trí mạng, đặt chậu nước trong tay xuống, đi tới gần Ly Yên, hôn lên cánh môi mềm mại, tinh tế thưởng thức vẻ đẹp của nàng, lưỡi đỏ lợi lạc cạy mở lợi của nàng, quấn quít triền miên.

Thật lâu sau, lúc Ly Yên sắp hít thở không thông thì Lăng Dạ Vũ mới chịu buông nàng ra, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên: "Tiểu Yên, ta …"

Nghe vậy, đương nhiên Ly Yên biết hắn muốn làm gì, hơi hơi thở gấp mà nói: "Lát nữa còn phải về nhà."

Lăng Dạ Vũ đau khổ, khổ nỗi nhà nương tử mình ra lệnh không dám phản kháng.

Bưng chậu nước qua, Lăng Dạ Vũ tỉ mỉ rửa mặt cho Ly Yên, sau đó hai người mới từ từ ra khỏi cửa.

Bên ngòai Phủ Thừa Tướng dưới bóng cây liễu, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, cành cây lay động, thân liễu mềm mại không xương đung đưa theo làn gió.

Lăng Dạ Vũ ôm Ly Yên xuống xe ngựa, đám người Mộc Lâu Thư nghe nói bọn họ tới bái yết vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón.

"Tại sao trở về không nói một tiếng với mẫu thân, nương dặn phòng bếp làm cho con ít đồ ăn con thích." Dung Sảnh Thiến có chút oán trách nói, nhưng đuôi lông mày lại tràn đầy ý cười.

Ly Yên rời khòi cái ôm của Lăng Dạ Vũ, tiến lên nắm tay Dung Sảnh Thiến, giả vờ làm nũng nói: "Nương, con muốn cho người bất ngờ mà!"

"Con, cái nha đầu này." Dung Sảnh Thiến vuốt ve tóc nàng, "Cháu ngoại của nương đâu?"

"Chúng ở vương phủ, đang luyện võ công!"

"Được rồi, đừng đứng ở ngoài cửa nữa, đi vào rồi nói." Mộc Lâu Thư liếc Lăng Dạ Vũ một cái, lên tiếng nói.