Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 23



"Sư tỷ, tỷ dùng bồ câu đưa tin gọi Nhược Phong Nhược Vũ trở về đi!" Ly Yên nâng cẳng chân, thảnh thơi ăn điểm tâm do Lạc Y Cầm làm.

"Ừ, Được." Lạc Y Cầm sững sờ gật đầu. Nàng phải trợ giúp hoàng huynh khởi binh đương nhiên cần rời khỏi vương phủ, gọi Nhược Phong Nhược Vũ trở về thay thế mình chiếu cố Ly Yên thì tốt hơn.

Dùng khăn lụa lau miệng, liền nhảy về phía Lăng Nguyệt Các. Đã bị Lăng Dạ Vũ biết được thân phận, nên cũng chẳng cần mang khăn che mặt nữa, một đường đi đến Lan Nguyệt Các, gương mặt tuyệt mỹ làm thị vệ cùng hạ nhân trên đường mê đảo, kinh diễm rất khó hiểu, khi nào thì vương phủ xuất hiện một nữ tử tuyệt mỹ như vậy a.

"Vương gia, Vương phi đến đây." Hỏa cung kính nói.

Vốn đang lẳng lặng ngồi giải quyết công việc, Lăng Dạ Vũ vội đứng lên, kích động hỏi: "Ngươi nói thật sao?"

Hỏa gật đầu, hắn phát hiện chủ tử của hắn không lạnh lùng giống trước kia, mà đã trở thành một người rất thú vị.

Chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc từ cửa đi đến, tay áo hơi vung lên.

Lăng Dạ Vũ vừa thấy Ly Yên liền vội vàng chạy tới nghênh đón, trên mặt lộ ra nét vui sướng, "Sao nàng lại tới đây?"

Nụ cười trên môi hắn thật sự rất chói mắt, lúc Ly Yên nhìn thấy thì liền nghĩ hắn chính là một tên yêu nghiệt.

Ly Yên bĩu môi, chống lại ánh mắt của hắn, nói: "Ta tới để hoà ly với ngươi."

Vừa nói xong, Lăng Dạ Vũ kích động nắm lấy bờ vai nàng, trong mắt tỏa ra hừng hực lửa giận hỏi: "Tại sao?"

Cảm giác bả vai truyền đến một trận đau đớn, Ly Yên nhăn mặt cau mày nói: "Ngươi buông tay, đau."

Lăng Dạ Vũ ý thức được chính mình kích động quá mức, vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi."

Ly Yên rất khó hiểu, sao mới có vài ngày mà dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, người này là người trong dĩ vãng là Lăng Dạ Vũ có khuôn mặt lạnh như băng không chút thay đổi sao? Tại sao có thể như vậy?

Đưa tay nhéo khuôn mặt tuấn tú của Lăng Dạ Vũ, ôn nhu mềm mại, cực kỳ thú vị, không phải dịch dung, vậy thì sao lại giống như là biến thành một người khác a?

Bất quá càng nhéo càng thích, Ly Yên liền bắt đầu hứng lên liên tục nhéo chơi. Mà Lăng Dạ Vũ bị chà đạp nhìn thấy nàng nhiệt tình như vậy cũng không nhẫn tâm quấy rầy nàng, trên mặt hắn tràn đầy hứng thú, một bộ dáng trong lòng ấm áp. Hoàn toàn đã không còn tức giận.

Dường như ý thức được giữa bọn họ có chút ái muội, Ly Yên xấu hổ thu tay lại, khô khốc giải thích nói: "Cái kia, mặt của ngươi chơi rất tốt,ta liền kìm lòng không đậu.... "

Khó có khi nàng tiếp xúc với mình, giờ nàng lại buông xuống tay, trong lòng không khỏi có chút mất mác.

"Không hoà ly với ta về sau mặt ta thường xuyên cho ngươi chơi đùa,có được hay không?" Mang theo vài phần dụ dỗ, đôi mắt pha lẫn vài phần cầu xin.

"A?" Ly Yên sững sờ một hồi, khóe miệng liền giật giật, mở miệng nói: "Vì sao không đồng ý hoà ly?"

Nàng vốn tưởng rằng Lăng Dạ Vũ không có tình cảm với nàng nhất định sẽ cho nàng thư hoà ly, ai ngờ bây giờ hắn lại không chịu, đây là có chuyện gì a?

Lăng Dạ Vũ thật sự nghiêm túc nhìn nàng, dập dờn một tia thâm tình, "Mộc Ly Yên nàng nghe cho rõ, ta thích nàng, mặc kệ nàng tiến vào vương phủ vì mục đích gì, mặc kệ hiện giờ nàng vì cái gì mà muốn rời khỏi, nhưng ta thích nàng, ta sẽ không cho nàng rời khỏi ta." ( ây za, bá đạo a..)

Ngữ khí có chút bá đạo cường ngạnh, nhưng là tình ý dạt dào.

Không dự đoán được Lăng Dạ Vũ sẽ nói như vậy, những lời hắn nói chính là một quả bom oanh tạc, khiến Ly Yên không biết phải làm sao.

Ly Yên khiếp sợ rất lâu, cuối cùng cũng gắng gượng nói ra mấy chữ: "Hôm nay ngươi không uống nhầm thuốc chứ?"

Rõ ràng là không khí lãng mạn vậy mà trong nháy mắt bị nàng phá đi, không có biện pháp, nàng không tiếp xúc qua tình cảm, căn bản không hiểu được phải làm như thế nào.

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Dạ Vũ nháy mắt đen lại, sắc mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi phun ra, "Ta cực kỳ bình thường, ta nói là sự thật."

"Cái kia, ta có việc, đi trước a!" Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy, tuyệt đối là dùng khinh công mà chạy trốn.

MD, nàng còn chưa từng có khốn khổ như vậy a, cư nhiên chạy trốn, thật sự là dọa người.

Lăng Dạ Vũ nhìn hình bóng người trước mặt biến mất trong chớp mắt, đôi mắt mất mác buông xuống, thập phần cô đơn, nhưng đảo mắt suy nghĩ, dù sao nàng vẫn lại là vương phi của mình, nương tử của mình, chỉ cần nàng ở vương phủ một ngày, hắn đều có thể nghĩ biện pháp làm cho nàng thích mình.

Vì thế, vẻ mặt cô đơn bỗng trở lại lạnh lùng như cũ, Chỉ có đối với Ly Yên hắn mới có nhiều vẻ mặt như vậy, lúc khác vẫn như cũ là Vũ Vương gia lạnh lùng.