Ly yên hô to trên Tịnh đảo, làm vang vọng cả khu đảo, từng đợt hồi âm truyền lại.
"Nha đầu, ngươi đã biết rồi."
Một bộ y phục trắng tung bay, trong giọng nói tràn đầy phiền muộn, bước chân có cảm giác không chân thật, nhưng mà Ly Yên vẫn phát hiện.
Ly Yên tiến lên níu chặt tay áo của hắn, hỏi: "Sư phụ, có biện pháp nào giải quyết hay không?"
Thiên cư lão nhân thở dài lắc đầu, hắn muốn giúp nha đầu, đã nhiều năm như vậy, hắn đã coi nàng như nữ nhi của mình, nhưng lần này, thật sự hắn không có biện pháp.
Trong con ngươi Lăng Dạ Vũ xẹt qua tia sáng ảm đạm, sắc mặt Ly Yên kiên định, ngạo nghễ nhìn trời nói: "Mệnh là do con không phải do trời, con không tin tính mạng của con có thể dễ dàng bị lấy đi như vậy."
Thiên cư lão nhân lo lắng nói: "Nha đầu, đừng mạo hiểm."
Hắn sớm biết rằng nha đầu rất cố chấp, nên mới không nói chuyện này cho nàng, nhưng vẫn không thể lừa nàng cả đời.
Lăng Dạ Vũ ôm lấy Ly Yên, giọng có chút khàn khàn: "Tiểu Yên, chỉ cần nàng sống tốt, không ở cùng một chỗ có làm sao đâu?"
"Chúng ta không thể dễ dàng khuất phục như vậy, dựa vào cái gì vận mệnh của ta không thể do ta nắm giữ? Chúng ta cùng nhau đấu tranh, rồi cuối cùng vận mệnh sẽ thuộc về chúng ta." Ly Yên ngoan cường nhìn hắn.
Thiên cư lão nhân lắc đầu, "Có một số việc đã được định trước, không thể nào thay đổi."
Ly Yên định nói gì đó, bỗng dưng hoa mắt choáng đầu, thấy trước mặt tối tăm mà ngã xuống.
"Tiểu Yên, nàng làm sao vậy? Tiểu Yên."
Lăng Dạ Vũ khẩn trương ôm Ly Yên gọi to, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng kinh hoảng.
"Ôm nha đầu vào phòng ta nhìn xem." Thiên cư lão nhân nói gấp.
Lăng Dạ Vũ gật gật đầu bế nàng vào trong nhà, là hắn quá khẩn trương, thế nhưng đã quên Thiên cư lão nhân cũng biết y thuật.
Thiên cư lão nhân chuẩn mạch cho Ly Yên, bỗng dưng biến sắc, cuối cùng thở dài.
"Như thế nào? Có phải thân thể tiểu Yên có chuyện gì hay không?"
Lăng Dạ Vũ thấy sắc mặt Thiên cư lão nhân như thế, không khỏi lo lắng hỏi, loại lo lắng này không lời nào có thể diễn tả bằng lời được.
Thiên cư lão nhân lẳng lặng nhìn Ly Yên đang yên tĩnh ngủ, nói: "Nó chỉ là bị phong hàn, nhưng........."
Nghe thấy nửa câu đầu, Lăng Dạ Vũ tự trách mình, nhưng khi nghe đến chữ sau "nhưng ", trái tim hắn như bị treo lơ lửng giữa không trung.
Một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Thiên cư lão nhân, điều chỉnh lại hô hấp chờ đợi nửa câu sau của Thiên cư lão nhân.
Thiên cư lão nhân nhìn hắn, nói: "Nó mang thai."
Trong nháy mắt, Lăng Dạ Vũ có chút phản ứng không kịp, đầu óc lâng lâng, trống rỗng. Lập tức bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Thiên cư lão nhân, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng sau đó vẻ mặt lại trở nên phức tạp vô cùng.
Nàng mang thai, hắn lại càng thêm lo lắng để nàng rời đi, chẳng qua nếu nàng không rời đi, nàng sẽ chết.
Trong lòng Lăng Dạ Vũ không ngừng giãy dụa, bàn tay to lớn nắm chặt tay của Ly Yên, nỉ non nói: "Tiểu Yên, ta nên làm gì bây giờ? Làm sao đây?"
Thiên cư lão ngậm ngùi thở dài, châm cho Ly Yên vài cái sau đó đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn hắn.
Lăng Dạ Vũ khẩn trương trông Ly Yên, thật lâu sau, người trên giường có động tĩnh, ngâm khẽ một tiếng, hai mắt mê man mở ra, "Ta làm sao vậy?"
Lăng Dạ Vũ dịu dàng vuốt ve mặt nàng, do dự một chút, vẫn quyết định nói: "Lão tiền bối nói, nàng mang thai."
Nghe vậy, Ly Yên nở nụ cười, xoa bụng của mình, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.
Một màn này làm ấm áp tâm của Lăng Dạ Vũ, nhưng cũng làm tim hắn nhói đau, đáng lẽ bọn họ vốn hạnh phúc sống cùng nhau mới đúng.
Ly Yên ôm lấy cổ Lăng Dạ Vũ cổ, cười nói: "Lần này xem ngươi còn không quan tâm ta."
"Tiểu Yên, không phải ta không quan tâm nàng, chẳng qua là.........." nói tới đây, Lăng Dạ Vũ nghẹn ngào, trong mắt hiện lên sự thống khổ cùng giãy dụa.
"Ta mặc kệ, ngươi nếu không muốn nhìn thấy ta, ta liền mang đứa nhỏ chết cho ngươi xem." Ly Yên bướng bỉnh nói, sắc mặt trịnh trọng cùng uy hiếp nghiêm túc.
Lời vừa dứt, Lăng Dạ Vũ bỗng dưng ôm thật chặt nàng, con ngươi phức tạp vô cùng, giọng nói trầm thấp nói: "Không cho phép, ta không cho phép nàng chết."
Ly yên cười cười, nói: "Cho nên ngươi phải thương ta nhiều vào, như vậy chúng ta có lẽ còn có thể thay đổi vận mệnh đã định sẵn này."
Lăng Dạ Vũ càng ôm chặt Ly Yên hơn, thanh âm từ tính nói "Được" một tiếng, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, những chuyện tương lai không thể đoán trước, chẳng bằng cứ nghe lời nói của tiểu Yên đi, tiểu Yên nói được làm được, nếu kết cục vẫn như thế, vậy thì cứ quý trọng khoảng thời gian tốt đẹp này đi.
"Khụ khụ, nha đầu, con đã tỉnh."
Thiên cư lão nhân vừa tiến đến đã nhìn thấy một màn ấm áp này, không khỏi lúng túng ho khan vài cái.
Hai người nhẹ nhàng buông lỏng đối phương, Ly Yên kêu: "Sư phụ."
"Nha đầu, thân thể ngươi yếu ớt hư nhược, nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi lung tung nữa."
Nghe vậy, Lăng Dạ Vũ càng tự trách mình hơn, đều là lỗi của hắn, nếu không phải hắn, tiểu Yên cũng không đến mức mắc mưa, rồi nhiễm phong hàn.
Tất nhiên là Ly Yên biết hắn đang nghĩ cái gì, nở nụ cười nói với hắn: "Ta không sao, bây giờ không phải là rất tốt sao!"
"Thê tử như thế, ta còn cầu gì hơn đây." Giọng nói đầy tình cảm vang lên, tâm Ly Yên như có mật rót vào.
Ánh mặt trời chiếu xuống, từng tia từng tia, khung cảnh ấm áp, hai bóng người ôm chặt nhau.
Thiên cư lão nhân thức thời đi ra ngoài, chỉ hy vọng bọn chúng có thể sống yên ổn.
Ở trên Tịnh đảo vài ngày, Lăng Dạ Vũ chịu không nổi cầu xin của Ly Yên, rốt cục mang nàng trở về Vũ vương phủ.
Vừa về tới phòng của nàng, liền thấy Nhược Phong, Nhược Vũ đang chờ nàng.
"Lão đại."
Nhược Phong Nhược Vũ cùng hô lên, nhào về phía Ly yên, ai ngời lại bị Lăng Dạ Vũ cản lại.
Nhược Vũ quệt miệng phẫn uất nhìn hắn nói: "Ta ôm Lão đại mắc mớ gì đến ngươi?"
Lăng Dạ Vũ cũng không nổi giận, chẳng qua là nhàn nhạt nói: "Tiểu Yên đang có thai, các ngươi như vậy không cẩn thận sẽ làm bị thương đến nàng."
Nghe vậy, sắc mặt Nhược Vũ từ u ám liền trở nên sáng ngời, sắc mặt vui mừng, còn cao hứng hơn cả Ly Yên, "Lão đại, ngươi mang thai?"
Nhược Phong tiến lên đỡ Ly Yên, nói: "Lão đại ngồi xuống trước đã!"
"Ta chỉ là mang thai mà thôi, cũng đâu phải bị bệnh, ta vẫn có thể tự đi." Ly Yên buồn cười nhìn mấy người này, sợ nàng có cái gì ngoài ý muốn, mấy người cùng nhau đỡ nàng ngồi xuống.
"Các ngươi tới, là dò thăm tin tức gì sao?" Ly yYn hỏi, lúc trước nàng trở lại Lăng Nguyệt quốc vẫn thấy không có biến động gì, yên tĩnh có chút kỳ quái, vì thế nàng phân phó Nhược Phong Nhược Vũ đi điều tra.
Nhược Phong Nhược Vũ vừa cúi đầu, vừa xấu hổ, Nhược Phong lên tiếng nói: "Lão đại, thực xin lỗi, chúng ta tra không được, chẳng qua cảm giác thấy quan viên có chút kỳ quái mà thôi."
Ly Yên cũng đã đoán trước sự tình không đơn giản như vậy, tiếp tục hỏi: " Kỳ quái thế nào?"
"Mỗi lúc trời tối bọn họ đều sẽ đi ra ngoài đúng giờ trở về đúng giờ, nhưng đi nơi nào chúng ta cũng không biết, mỗi lần theo dõi đều bị cắt đuôi."
Ly Yên híp mắt, chân mày cau lại, thuật theo dõi của Nhược Phong Nhược Vũ là do nàng bồi dưỡng ra, đám quan viên này lai có thể cắt đuôi các nàng, nhất định là có người nào đó dạy bọn họ, hoặc là, là trận pháp.
"Tra không được thì đừng tra nữa, yên lặng xem xét đi!" Ly Yên trầm giọng nói.
"Vâng, lão đại, chúng ta đi ra ngoài trước."
Nhược Phong kéo Nhược Vũ ra ngoài, nàng biết hai người bọn họ còn có chuyện muốn nói, cũng không dám quấy rầy nữa.
"Tiểu Yên, việc này để ta xử lý, nàng đừng bận tâm." Lăng Dạ Vũ giúp Ly Yên xoa bả vai, hắn biết nàng mệt mỏi.
Kỳ thực lúc trước hắn cũng phái người đi thăm dò rồi, chẳng qua kết quả cũng không khác Nhược Phong.
"Không được, có việc chúng ta cùng nhau gánh vác, đựợc rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, đi ngủ đi! Ta buồn ngủ quá."Bộ dáng Ly Yên mệt mỏi, có vẻ mệt mỏi đến cực điểm.
Nàng đang mang thai, thật sự rất thích ngủ.
Lăng Dạ Vũ cũng biết nàng quật cường, nên không tiếp tục nói nữa, nhẹ nhàng ôm Ly Yên lên giường, khẽ hôn lên môi nàng, "Ngủ đi!"
Ly Yên gật gật đầu, ngủ say trong lòng hắn.
"Vương gia."
Màn đêm buông xuống là lúc một hạ nhân ở ngoài cửa hô.
Lăng Dạ Vũ mở mắt, nhẹ nhàng đắp chăn cho Ly Yên xong, chậm rãi đi ra ngoài, "Chuyện gì?"
"Hoàng thượng tới."
Lăng Dạ Vũ nhàn nhạt gật gật đầu, nhìn người đang nằm trên giường, lập tức nói: "Đi thôi!"
"Vũ."
Lúc Lăng Dạ Vũ đang chuẩn bị đi, bên tai truyền đến một tiếng gọi, hắn dừng bước, xoay người thấy một bóng người màu lam nhạt.
"Sao ra đây? Không ngủ thêm một lát nữa đi?"
Lăng Dạ Vũ đi lên phía trước, ôn nhu nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Ly Yên cười cười, nói: "Lăng Dạ Trần chắc là tới tìm ta, ta đi cùng ngươi!"
Lăng Dạ Trần tìm nàng chắc để hỏi chuyện của tỷ tỷ, hắn muốn biết, vậy liền nói cho hắn biết đi!
"Ta đi không được sao? Bên ngoài gió lớn, đi vào đi." Lăng Dạ Vũ quát khẽ, định bế nàng vào trong nhà, lại bị Ly Yên cự tuyệt.
"Nếu ta không gặp hắn, hắn sẽ không cam lòng, để cho ta đi thôi!" Ly Yên có chút cầu khẩn nói.
Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn không lay chuyển được nàng.
Vì thế ôn nhu đỡ Ly Yên từ từ đến đại sảnh, một màn này làm tròng mắt mọi người đều muốn rớt ra, ai nói Vương Gia thay lòng thích nữ tử khác? Bây giờ Vương Gia đối vương phi không biết có bao nhiêu sủng ái, quả nhiên lời đồn đãi không thể tin được!
Lăng Dạ Vũ đỡ Ly Yên đi đến đại sảnh, hai người nhàn nhã ngồi xuống, hoàn toàn không để ý Lăng Dạ Trần.
Lăng Dạ Trần nhìn thấy hai người đi ra, không có nửa điểm để ý tới mình, liền lên tiếng nói: "Hoàng đệ, đệ muội."
"Có chuyện gì mau nói đi!"
Ly Yên lạnh nhạt nói, Lăng Dạ Vũ ngồi một bên xoa bóp cho nàng, sợ nàng đi mệt mỏi, vẫn còn không quên ném một ánh mắt oán trách cho Lăng Dạ Trần, lần sau hoàng huynh trực tiếp đứng ở Yên Huân Các cùng Tiểu Yên đối thoại là được, miễn cho tiểu Yên đi ra khổ cực như vậy.
Lăng Dạ Trần nhìn thấy ánh mắt hắn, cảm giác có chút lờ mờ, ngượng ngùng sờ mũi, do dự một chút rồi vẫn lên tiếng nói: "Tỷ tỷ ngươi ••• nàng như thế nào?"
"Tỷ tỷ tốt lắm, nàng được tự do, rời khỏi hoàng cung, nàng rất vui vẻ." Ly Yên nhàn nhạt trả lời, cho dù biết lời này sẽ đả thương trái tim người nghe như thế nào.
"Này, Thượng Quan Dương thật sự là vị hôn phu của nàng ấy sao?" Lăng Dạ Trần đè nén chua xót trong lòng hỏi.
"Cũng có thể nói là như thế! Ta chỉ có thể nói, bây giờ tỷ tỷ đã không còn thương ngươi." Ly Yên nói thẳng, tỷ tỷ đã coi Lăng Dạ Trần là người xa lạ, không muốn có bất cứ liên hệ gì với hắn nữa.
Vốn trong mắt Lăng Dạ Trần còn có chút tia hi vọng, trong nháy mắt liền biến mất hoàn toàn, tựa hồ đã có cái gì sụp đổ như thế.
- ----- lời ngoài mặt ------
Mấy chương này ngược sao? Thật sự ngược sao? Được rồi --- -------- hai con người phải trải qua một ít đau khổ mới có thể càng hạnh phúc.