Chờ mông Tô Yểu hoàn toàn hồi phục đã là hai tuần sau.
Cô béo hai cân, bị Lương Sở Uyên nuôi thành.
[lại muốn giảm béo. Vì cái gì sau khi kết hôn mình lại biến trì độn thế này? Chẳng lẽ là tuổi già tới rồi? Mình sẽ không thật sự già rồi đi...]
Tô Yểu nẳm ở trên giường, hồn nhiên không biết Lương Sở Uyên đều nghe được tất cả suy nghĩ trong lòng cô.
Lương Sở Uyên quan sát qua, phát hiện chỉ cần Tô Yểu ở trong phạm vi anh nhìn thấy, anh sẽ nghe được suy nghĩ của cô.
Kỹ năng này đột nhiên xuất hiện, anh không nói cho Tô Yểu, nguyên nhân lớn nhất chính là anh không muốn Tô Yểu đề phòng anh. Nhưng đây không phải kế lâu dài, đối với việc khi nào thẳng thắn, anh có ý tưởng khác.
"Yểu Yểu."
Tô Yểu bố thí cho anh một ánh mắt, "Ừ?"
"Lại đây, anh ôm em một cái."
[Xong rồi, cơm chiều hôm nay hình như ăn nhiều hơn hai miếng thịt.]
Trong lòng tuy rằng kháng cự nhưng Tô Yểu vẫn là chậm rì rì đi qua phía anh. Cô ngồi ở trên đùi anh, nói: "Gần đây hình như em béo lên."
"Có sao?"
Lương Sở Uyên sờ eo cô, tinh tế như lúc ban đầu, "Sao anh không nhận ra?"
"Bởi vì anh có lự kính (?). Anh mang theo lự kính xem em, đương nhiên là nhìn không ra."
"Anh có phương pháp càng trực quan hơn để giúp em xem có béo hay không."
Kết hôn sắp hai năm, làm sao Tô Yểu có thể không hiểu ý của anh? Cô nhão nhão dính dính mà câu lấy cổ anh, "Mông em vừa mới khỏi đó."
"Vậy thì sao?" Lương Sở Uyên cười nhấc làn váy của cô lên, ánh mắt sáng quắc, [anh có thể thuận tiện giúp em kiểm tra mông một chút.]
Tô Yểu thực sự rất gần anh, cười một chút môi đều có thể đụng đến đối phương, cô giữ mặt anh, "Ông xã, anh háo sắc."
Lương Sở Uyên hừ một tiếng, để cô nâng tay lên, đôi tay ở trên eo váy kéo lên trên một cái, cô đã bị cởi sạch sẽ.
Tô Yểu mới tắm xong, trên người có mùi bạc hà rất thơm. Lương Sở Uyên đem mặt chôn ở trên ngực cô, cuốn đầu v* đứng thẳng vào trong miệng, liếm láp gặm cắn, cuối cùng anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi cô: [có nghĩ muốn có con không?]
Bọn họ kết hôn đã hơn một năm, vẫn chưa có tính toán sinh con. Ngoài miệng Tô Yểu nói còn sớm nhưng Lương Sở Uyên chưa bao giờ biết suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Ửng hồng trên mặt Tô Yểu giảm một chút, cô ngây người hai giây, ấp úng nói không nên lời, Lương Sở Uyên lại nghe ra suy nghĩ trong lòng cô.
Cô sợ.
Lương Sở Uyên còn nhỏ hơn Tô Yểu mấy tháng, nhưng rất nhiều thời điểm, anh ở chung với cô đều cảm thấy như mình đang nuôi con gái. Những thứ cô sợ có rất nhiều, sợ tối, sợ quỷ, sợ già, hiện tại còn thêm một cái tiểu hài tử sợ người lạ...Cô rất ỷ lại anh. Cái kết luận này làm ngực Lương Sở Uyên nhất thời mềm đến giống như ngâm trong nước, anh nhẹ giọng hỏi: "Có phải sợ hay không?"
Chân Tô Yểu vòng trên eo anh lại chặt một chút.
"Một chút."
"Không sợ." Lương Sở Uyên hôn môi cô, "Hôm nay không mang bao, thuận theo tự nhiên, được không?"
Lúc trước có một đoạn thời gian bọn họ cũng không mang bao, nhưng có thể là chưa đến thời điểm thích hợp, Tô Yểu chậm chạp chưa mang thai. Lương Sở Uyên sợ cô nghĩ nhiều, liền lấy lý do chính mình ích kỷ, muốn tận hưởng thế giới hai người nên một lần nữa bắt đầu tránh thai. Trước ngày hôm nay, đã thật lâu bọn họ không có thịt dán sát thịt mà không hề ngăn cách.
"Anh nói thật?"
Lương Sở Uyên nghe được trong lòng cô nóng lòng muốn thử, anh nói: "Thật."
Bởi vì vết thương trên mông, hơn nửa tháng tiểu huyệt không có dị vật xâm nhập, liền khôi phục trạng thái chặt chẽ như trước, Lương Sở Uyên đẩy ra hai cánh hoa thịt, cắm ngón tay vào, ngựa quen đường cũ mà đem vách động căng ra, lại khép lại, khi rút tay ra, thình lình đã đầy một tay d*m thủy.
Mẫn cảm như vậy.
"Có phải không muốn tới kinh nguyệt hay không?"
"Ân." Tô Yểu cúi đầu tìm môi anh, "Sờ phía bên trong đi, rất ngứa."
"Như vậy sao?" Lương Sở Uyên bỏ thêm một ngón tay, tiến vào, thọc đến càng sâu, anh dùng mặt trong ngón tay cái xoa âm đế, nước chảy róc rách đều được anh nuốt hết, anh nghe được Tô Yểu thở dốc, thậm chí còn nghe được thế giới nội tâm của cô.
Màu hồng phấn.
"A...A...Móng tay cọ tới rồi, nhẹ chút..."
Lương Sở Uyên nghe được trong lòng cô nói đau liền hơi kéo tay ra, thấy nhục động của cô đang phun ra nuốt vào.
Không sai biệt lắm.
Anh đánh hai cái xuống mông cô, thanh âm khàn khàn: "Yểu Yểu."
Tô Yểu ngầm hiểu, trượt xuống dưới người anh, kéo lưng quần ra, móc côn th*t từ bên trong quần ra bên ngoài.
Cô cả người trần trụi thân thể trắng bóng mềm mại nằm giữa hai chân anh, đầu cúi xuống, trong phòng tràn ngập tiếng vang tấm tắc của nước bọt.
"Ách..."
Hàm răng của cô không cẩn thận cắn phải quy đầu, Lương Sở Uyên xuy một tiếng, xoa cái ót của cô.
"Bã xã, lại ăn nhiều chút."
Tô Yểu ngước mắt nhìn anh, mị nhãn như tơ, rồi lại giống như là đang lên án.
Ngoài miệng không mở miệng được nhưng trong lòng lại không ngừng làm nũng.
[đầu lưỡi tê quá.]
[cằm đau muốn chết.]
[ông xã, em muốn...]
Cùng lúc đó, Lương Sở Uyên nhìn về phía hạ thể của cô.
Cô đang kẹp chân.
Trên mặt đất một mảnh thảm nhỏ kia, đều ướt đẫm.