Bình thường bộ phận hành chính và bộ phận tài vụ tiếp xúc không nhiều lắm, trừ bỏ ngẫu nhiên Tô Yểu gặp Tông Minh ở phòng trà nước, những thời điểm khác cũng rất ít có tiếp xúc.
Hôm nay mọi người nói muốn cùng người bên bộ phận tài vụ liên hoan, còn cường điệu là Tông Minh cũng sẽ đi.
Vừa dứt lời, Tô Yểu phát hiện ánh mắt mấy nhân viên nữ còn độc thân đều thay đổi.
Hoàng Uyển như nghĩ gì đó, tròng mắt xoay chuyển, hỏi Tô Yểu: "Tô tỷ, hôm nay liên hoan, chị có đi không?"
"Để xem tình hình công việc đi."
Tô Yểu không quá muốn đem thời gian lãng phí cho những việc như thế này. Khi mới vừa vào công ty, đồng nghiệp liên hoan nửa tháng một lần, sau vài lần, còn không phải mỗi người đều cầm di động bấm sao, không thú vị, còn không bằng cô về nhà tập yoga, gần đây cổ thấy không thoải mái.
"Đừng nha, giám đốc tài chính cũng đều phải đi, đây chính là một cơ hội đấy."
Tô Yểu kỳ quái mà ngẩng đầu, quả nhiên thu được vài ánh nhìn chăm chú. Nếu cô không đoán sai, Hoàng Uyển này là cố ý khai chiến đi?
Nhưng cô cũng không dễ dàng bị chọc giận như vậy.
"Cô không phải nói tôi phải hảo hảo nắm chắc người đi Maybach lần trước sao? Tôi còn nhớ đó."
Khóe miệng Hoàng Uyển cứng đờ, bị nói cho lắp bắp: "Vâng, đúng vậy, em cũng không quên."
"Cho nên, vẫn còn hai giờ nữa mới tan tầm, cô có thể về làm kế hoạch tổng kết quý cho tôi không?"
"...Vâng, em biết rồi ạ."
Hoàng Uyển còn chưa nói xong liền quay đầu đi rồi.
Tô Yểu gõ chữ trên máy tính một lát, đột nhiên dừng lại. Cô lấy di động qua, nhắn cho Quan Đình một tin nhắn.
...
Thời điểm tan tầm, di động Tô Yểu đúng giờ vang lên.
Trò chuyện điện thoại trong thang máy, tín hiệu không được tốt Tô Yểu cũng không để ý.
Thu lại điện thoại, cô bất đắc dĩ mà ấn một tầng, "Bạn của tôi xảy ra chút chuyện, tôi phải đi qua đó, không đi liên hoan được."
"Nhưng phòng tài vụ bên kia còn đang chờ ở bãi đỗ xe."
"Bọn họ cũng không phải chờ tôi." Cửa thang máy mở ra, Tô Yểu đi ra ngoài, "Đi chơi vui vẻ, tạm biệt."
Cuối cùng Hoàng Uyển ấn đóng cửa.
Tô Yểu đi ra khỏi builing, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe Quan Đình.
"Đỗ xe ở đây cẩn thận bị chụp ảnh phạt tiền."
Gần đây có tin có một cô gái rất thích chụp ảnh biển số xe đỗ sai quy định, sau đó báo cảnh sát, một ngày có thể thu được trăm vạn tiền thưởng. Tô Yểu tặc lưỡi, còn có thể kiếm tiền như vậy sao.
"Không có việc gì, chỉ dừng một lát thôi mà." Quan Đình đưa cho cô vài cái bánh quy nhỏ, "Sản phẩm mới của bổn tiệm, nếm một chút đi rồi cho mình ý kiến."
Tô Yểu cắn một miếng, đánh giá: "Bán chạy."
"Thật tinh mắt!" Quan Đình đánh tay lái, động tác như nước chảy mây trôi, "Về nhà!"
*
"Trời ạ, sao cậu mua nhiều đồ ăn vặt vậy, chuẩn bị cho mình à?"
Hai năm trước Tô Yểu xem được một video, tiêu đề là "Ăn thực phẩm bẩn nguy hại đến tính mạng", sau khi xem xong nhất thời tâm huyết dâng trào, liền nói muốn từ bỏ đồ ăn vặt. Quan Đình nghe được liền chê cười, không ngờ Tô Yểu thật sự có thể làm được, một lần chính là hai năm.
Tô Yểu nhìn qua, là hai túi đồ ăn vặt nửa tháng trước Lương Sở Uyên mua cho cô--
Bọn họ đã hai tuần không gặp mặt.
Cuối năm, mọi người đều rất bận.
Không biết nên nói như thế nào, Tô Yểu cúi thấp người thay giày: "Đúng vậy, cậu cầm về ăn đi."
Lúc ấy không nói với Lương Sở Uyên một phần là do quên mất, nhưng chủ yếu vẫn là do cô không kháng cự được cặp mắt kia của Lương Sở Uyên.
Cô không cự tuyệt được, thậm chí phá giới.
Hiện tại Lương Sở Uyên không ở đây, để Quan Đình mang đi làm đồ ăn vặt cũng tốt.
Quan Đình khóc lóc thảm thiết: "Yểu Yểu, mình cho rằng cậu khó chịu mình ăn đồ ăn vặt, ai ngờ cậu lại tri kỷ như vậy."
"Dừng lại," Khóe mắt Tô Yểu nhìn thấy màn hình di động cô ấy sáng lên, "Cậu có điện thoại kìa."
Chờ Quan Đình cúp điện thoại, thấy sắc mặt cô ấy như táo bón, Tô Yểu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh trai mình, anh ấy gọi mình về Tây Đồng bên kia, có khi là bị giáo huấn nên muốn kéo mình xuống nước."
Tây Đồng là khu người giàu có nổi danh Ôn thành, tòa nhà Quan gia chính là ở bên đó.
"Anh ta cho cái gì tốt?"
Quan Đình bị nhìn thấu, cô ấy bĩu môi, phe phẩy tay Tô Yểu làm nũng: "Ai nha, bảo nối của mình, cậu tha thứ cho mình lần này đi."
"Được rồi." Tô Yểu hận sắt không thành thép, "Mình với cậu cùng đi ra ngoài đi. Vừa lúc mình đi siêu thị một chuyến, trong nhà không còn gì để ăn."
"Mình lái xe đưa cậu đi."
"Vô nghĩa."
Đưa người đến siêu thị, Quan Đình làm một cái động tác gọi điện thoại bên tai: "Về nhà nói cho mình một tiếng."
"Biết rồi."
Nhìn theo xe Quan Đình biến mất khỏi tầm mắt, Tô Yểu xoay người đi vào siêu thị. Trên mặt cô uể oải không vui, nhìn thấy hàng hóa trên kệ sắp xếp thành từng hàng mới thấy tốt hơn một chút. Trong khoảng thời gian này, Tông Minh làm rất nhiều việc kiềm chế Điền Lệ Quân, cô ta không thoải mái thì Tô Yểu cũng không tốt chỗ nào. Tài xế vừa mới tìm được lại bị Điền Lệ Quân mắng đuổi đi, cô lại phải tìm một tài xế mới.
Phía trên chiến tranh, xui xẻo nhất vĩnh viễn là người phía dưới.
Chọn một hộp cherry nhìn qua màu sắc không tồi, Tô Yểu liên tục chiến đấu ở khu nguyên liệu, cô nghĩ mua nước cốt lẩu, về nhà nấu ăn.
Nhưng mà vấn đề sẽ luôn xuất hiện.
Tô Yểu đang rối rắm nửa ngày giữa vị cà chua và vị cay, mãi vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Bỗng dưng, một bàn tay duỗi lại đây, trắng nõn xinh đẹp như ngọc, điểm điểm lên cà chua.
Tô Yểu quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đối phương.
[cà chua ăn ngon.]