Trước khi xuống núi Tô Yểu vẫn không nhịn được, hỏi Lương Sở Uyên xem anh nói những chuyện ma quỷ đó có phải thật hay không.
Lương Sở Uyên bật cười: "Đương nhiên không phải. Người ở thị trấn ngày càng ít đi chỉ là bởi vì người trẻ tuổi ra ngoài đi làm công mà thôi."
"Vậy anh còn nói cái gì mồ!"
"Núi này đúng thật gọi là đốt sơn, nhưng không phải chỉ cái phần mộ mồ kia, mà là đốt cháy." (*)
(*) chỗ này chắc liên quan đến từ đồng âm khác nghĩa trong tiếng Trung nên t chịu các thím ạ.
Tô Yểu tức giận đến hai mắt trợn ngược, dứt khoát nhắm mắt lại, không nói chuyện với anh. Nhưng mà trận chiến tranh lạnh này cũng chỉ duy trì đến trước khi xuống xe. Sau khi xuống xe, cô cắn răng dậm chân, vẫn là căng da đầu dựa vào khuỷu tay Lương Sở Uyên, ít nhiều vẫn bị những cái chuyện ma quỷ gạt người kia ảnh hưởng đến.
Lương Sở Uyên nhịn cười, không dám cười ra tiếng, chỉ thân mật ôm cô đi vào trong sân. Sau khi bật đèn đưa cô lên lầu, anh lại đi xuống một chuyến, mang lên một chậu nước ấm.
Trước khi ra cửa chăn nệm đã được trải xong, Tô Yểu nằm trên đó, mùi hương nhẹ nhàng làm người trầm tĩnh lại, cô có chút không tập trung, lại nghe thấy tiếng nhánh cây lay động bên ngoài cửa sổ liền không thể không miên man suy nghĩ. Tòa nhà này đã lâu đời, kể cả cửa sổ khép lại hoàn toàn cũng sẽ có một cỗ gió lạnh chui vào. Đồ nội thất bằng gỗ tản mát ra mùi mốc theo gió tràn ngập ngôi nhà, cô yên lặng mà cuộn vào ổ chăn, đem thân thể quấn đến kín mít.
Lúc đó Lương Sở Uyên nhẹ nhàng đi đến, để chậu nước xuống đất xong liền thấy cô chỉ lộ ra nửa cái đầu, có chút nghi hoặc: "Lạnh sao?"
Tô Yểu lắc đầu, "Anh muốn ngủ chưa?"
"Anh ngâm chân cho em trước."
"Ngâm chân?"
"Ừ." Lương Sở Uyên cởi áo khoác, cuốn tay áo sơ mi cùng ống quần lên, anh ngồi xổm một gối xuống, kéo chậu nước lại gần rồi mới nhìn Tô Yểu, "Ngồi lại đây."
Tô Yểu ngẩn ra đến hơn mười giây, khi đứng dậy đã thấy chóp mũi có chút chua xót. Cô vươn hai chân trắng nõn, nhỏ bé tinh tế, ấp úng nói: "Thật ra cũng không phải rất khó chịu."
"Chỗ này quá ẩm thấp." Lương Sở Uyên mặt không đổi sắc mà cầm mắt cá chân cô, "Ngâm chân buổi tối có thể giúp lúc đi ngủ thoải mái hơn chút."
Mũi chân vừa mới chạm vào nhiệt khí trên mặt nước liền chủ động đi xuống, sương mù ướt át bò lên giữa bắp chân, Tô Yểu thở ra một hơi, "Thật thoải mái."
Lương Sở Uyên cười, không nói chuyện, chỉ chuyên tâm mát xa gót chân giúp cô.
Tô Yểu nhìn đỉnh đầu anh, lòng mềm mại như bông gòn, tâm tư sợ hãi lúc nãy đã tan thành mây khói, toàn bộ tầm mắt cùng tâm trí của cô lúc này chỉ còn lại người đàn ông đang mát xa chân cho mình.
Cô nói: "Lát nữa đến lượt em mát xa cho anh đi."
"Không cần. Anh đã rửa qua ở dưới lầu rồi."
"Anh không cho em cơ hội biểu hiện sao?"
"Lần sau đi, điều kiện chỗ này không tốt."
Tô Yểu hít hít cái mũi, giơ tay sờ đầu anh, sợi tóc rõ ràng vừa cứng vừa thô nhưng ở trong lòng bàn tay lại vô cùng mềm mại, "Ông xã, anh thật tốt."
"Không nói anh đáng ghét nữa sao?"
Cô hừ hai tiếng, nghe lời anh nâng một chân lên, khăn lông khô ráo hút bọt nước, cô theo thứ tự thu hồi chân để lên giường, thảnh thơi mà nằm xem Lương Sở Uyên bận trước bận sau. Chờ anh thay áo ngủ xong, cô dịch người vào phía trong, "Mau vào đi, em đã làm ấm ổ chăn rồi."
Đêm hè ở cổ trấn quá lạnh, không có chút oi bức, ngược lại gió lạnh đến thấu xương. Lương Sở Uyên xốc chăn nằm vào, theo thói quen ôm lấy cô. Hai người ôn tồn một lát, hồi lâu cũng không có ai đánh vỡ trầm mặc.
Vào lúc Tô Yểu sắp đi vào giấc ngủ, Lương Sở Uyên đột nhiên kêu tên của cô.
"Ừ?" Cô có chút mệt nhọc.
"Anh muốn nói với em mấy chuyện trước kia." . Truyện Điền Văn
Tô Yểu lập tức liền tỉnh táo.
...
Chuyện cũ trong miệng Lương Sở Uyên rõ ràng tỉ mỉ hơn rất nhiều so với lời của Lương Sở Thương.
"...Bức anh nổi điên không phải người phụ nữ kia, là cô độc."
Anh nói quá mức rõ ràng, suy nghĩ hỗn loạn phức tạp, giống như mỗi lần nhớ tới việc đó thì một màn trong quá khứ lại hiện ra trước mắt. Tô Yểu nghe xong đáy lòng chua xót khổ sở, cách duy nhất cô có thể làm đó là cách áo ngủ hôn lên ngực anh, an ủi anh.
"Yểu Yểu, em có sợ anh không?"
Bệnh của anh cũng không chữa được tận gốc, cảnh thái bình trước mắt hoàn toàn dựa vào anh mạnh mẽ áp chế mà thôi. Anh không chịu nổi một điểm phản bội, chỉ tưởng tượng ra thôi cũng làm ước số ác liệt trong máu điên cuồng phát tác.
Giống như mới đầu Tô Yểu không chịu ở chung, tỷ như Tô Yểu muốn đi xem mắt, tỷ như Tô Yểu làm việc cùng Tông Minh trong một tòa nhà...
Anh biết chính mình sắp không cứu được nữa rồi.
Nếu không phải Tô Yểu đủ kiên định thì anh không biết chính mình lúc ấy sẽ làm ra cái việc điên cuồng gì nữa.
Tô Yểu nghe xong trầm mắt, ăn ngay nói thật: "Sợ."
Lương Sở Uyên cứng người lại.
Cô lại nói tiếp: "Nhưng không phải sợ anh thương tổn em, bởi vì em biết anh sẽ không. Em là sợ...Anh thương tổn chính mình." Chỉ nghĩ đến trên cánh tay anh có những vết sẹo kia, trái tim cô liền ẩn ẩn phát đau.
Lương Sở Uyên ổn định lại hô hấp suýt nữa loạn rớt, thấp giọng ừ một tiếng: "Trước kia anh đã chịu đủ cô độc rồi, nhưng bây giờ không giống. Yểu Yểu, em hẳn là hiểu ý của anh."
Tô Yểu nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong, "Em biết."
Cho nên em sẽ không rời khỏi anh. Cô nói ở trong lòng.
Bên tai Lương Sở Uyên cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì nhưng lại chậm rãi gợi lên khóe môi.
Anh nói: "Yểu Yểu, gả cho anh đi."