Độc Thần

Chương 235: 235




Tên hắc y nhân còn lại đang triền đấu với Hạ Nhất Phàm, hai người ngang tài ngang sức cho nên nhất thời không ai làm gì được ai.

Hắn lúc đầu chọn Hạ Nhất Phàm cũng không biết lão già này đã thành tinh, không biết lão dùng bí pháp gì mà đột nhiên tốc độ tăng vọt, tốc độ ra đòn cũng tăng nhanh cho nên tên này lại bị lão cuốn lấy sau mấy lần thành công đánh lén.
Lúc này tên hắc y nhân này dùng thần niệm thì không thấy tên hắc y nhân kia đâu, đúng lúc này nghe tiếng nổ vang dội, tên này vội vàng nhìn qua thì thấy tên hắc y nhân kia bị bắn ngược xuống đất, cả người như quả bóng đập lên đập xuống dưới nền đất.

Hắn không một chút do dự, vung tay một cái, mười thanh phi đao trong hai ống tay áo bay ra, bắn thẳng tới yết hầu Hạ Nhất Phàm, đồng thời cả người vọt về phía tên hắc y nhân kia.
- Các vị, hẹn sớm gặp lại, hắc hắc!
- Thiên Tàm Tuyệt Sát Độc!
Tên hắc y nhân này chụp tên kia cả người nhanh như tia chớp vọt về phía trước, trong giây lát đã biến mất không thấy, phía sau Thiền Tàm Tuyệt Sát Độc bay đầy trời.

Đám người Hạ Nhất Phàm đang muốn xông lên lại thấy đám bụi kia không khỏi ngừng lại.

Ánh mắt nhìn về phía bóng lưng hai tên hắc y nhân đầy ngưng trọng.
- Khụ khụ!
Bỗng nhiên nghe tiếng ho khan, mọi người lúc này mới nhớ tới Trần cô, vội vàng quay lại thì thấy Trần cô đang ho ra máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, linh khí trong người vô cùng nhộn nhạo.


Mấy người vội vàng tiến lại đỡ Trần cô, rối rít hỏi han:
- Trần cô, có sao không?
...
- Kim Luân Tỏa Không!
Lã Củng hô lên một tiếng, vừa dứt lời bảy người bọn hắn áp lưng vào nhau, linh khí trên người tỏa ra giống như liên kết với nhau tạo thành một tấm màn chắn khổng lồ bao quanh bọn họ, nhưng không những thế, song Kim Luân trong tay mỗi người chợt khép lại với nhau tạo thành một chiếc lồng hình nón.

Sau đó linh lực cuồng bạo tràn ra, linh khí trời đất cũng điên cuồng tụ tại, Kim Luân dưới ánh nắng và linh lực phản chiếu ánh lên kim quang rực rỡ, theo tiếng quát của Lã Củng bảy người dùng một tư thế như lực sĩ ném đĩa, kim luân trong tay mạnh mẽ ném về phía tám người đại tổng quản Võ Kinh Hồng.
Từ lúc bắt đi Võ Thiên Hương chỉ trong chớp nhoáng, mọi người giao thủ với nhau lại vô cùng kịch liệt.

Vừa thấy sát chiêu bảy người như cuồng phong bạo vũ bắn tới, tám người không hẹn cùng nhau hợp lại, đao kiếm thương bỗng dưng cùng đâm ra, có trước có sau, thương phụ trợ đao kiếm cực kỳ có quy luật đâm thẳng tới Kim Luân.
- Keng, keng…
Kim Luân bắn ra không ngờ lại vòng trở lại, từ bốn phương tám hướng vọt tới tám người Võ Kinh Hồng.
- Giết ra!
Võ Kinh Hồng hô lên, trường thương đỏ rực xoay tròn như cánh quạt, cả người lão vọt lên, những người khác đều theo sát phía sau, Kim Luân mỗi khi bắn tới trước mặt Võ Kinh Hồng đều bị trường thương đỏ như máu đánh bay, chỉ trong nháy mắt Võ Kinh Hồng đã tới gần bảy người Lã Củng.
Lã Củng không chút hoang mang, hắn cười lên nham hiểm hô lên:

- Võ Kinh Hồng, ngươi còn tiến lên ta sẽ giết Võ Thiên Hương, ha ha!
Vừa nói hắn liền đưa Võ Thiên Hương ra trước người, Kim Luân trong tay cũng kề lên cổ họng nàng.
- Ngươi dám!
Võ Kinh Hồng nghe vậy hơi khựng lại hô lên một tiếng, nhưng mà ánh mắt lão lại hiện lên vẻ gian xảo.
- Thả tiểu thư ta ra, chúng ta tha cho các ngươi!
Người nói là phó tổng quản.

Hắn vừa nói vừa phất tay một cái, sáu người còn lại đang định tản ra vây bảy tên hắc y nhân Lã Củng lại thì Lã Củng lại hất hàm với tên mập bên cạnh.

Tên này cười nham hiểm, trong tay không biết lúc nào xuất hiện một túi bột, đề khí vào túi bột, tên này đem túi bột ném về phía sáu người này.
- Thiên Tàm Tuyệt Sát Độc!
Tên mập này quát lên một câu sau đó cả người nhoáng lên một cái xuất hiện phía sau Lã Củng!
Đúng lúc này Lã Củng cảm thấy phía sau có kình khí ép tới, đưa mắt nhìn lại thì Võ Kinh Hồng không biết biến mất từ lúc nào, không chút do dự, hắn bay lệch người về phía trước, mục đích này chính là vừa kéo giãn khoảng cách với Võ Kinh Hồng vừa dùng thân thể tên mập kia đỡ sát chiêu.
- Cẩn thận!

Tên cao gầy cũng cảm nhận được nguy hiểm hắn hô lên một tiếng, theo bản năng Kim Luân vòng về phía sau đánh tới.
- Muộn rồi, chết đi cho ta!
Trường thương đỏ rực cuồng mãnh ép tới, mũi thương vô cùng sắc bén đâm tới, tốc độ nhanh vô cùng, chỉ nhoáng lên một cái đã đâm lên lưng tên mập.

Tên mập được nhắc nhở muốn hành động nhưng đã muộn rồi.
- Bực!
Máu tươi phun ra, trường thương xuyên qua ngực tên mập, khoét một cái lỗ thật to, trên lỗ máu lại hừng hực lửa cháy, máu tươi, huyết nhục bị đốt cháy khét lẹt.
- Đa Lợi!
Tên gầy hoảng hốt kêu lên, Kim Luân nhanh như chớp vung ra chém tới yết hầu Võ Kinh Hồng.
- Thiết Tâm Chưởng!
Võ Kinh Hồng mắt như thanh gươm, vung tay một cái, một chưởng cách không đánh tới Kim Luân của tên gầy, tay không quên vặn một cái lách qua sườn tên mập, cả người phóng thẳng tới Lã Củng.
- Bảo vệ Lã đại nhân!
Bốn tên hắc y nhân còn lại liều chết vọt lên, Kim Luân trong tay ầm ầm ném tới Võ Kinh Hồng.
- Cút!
Võ Kinh Hồng vẫn một chiêu cũ, trường thương đỏ rực liên tục vẩy ra bốn phát, đánh bay tất cả Kim Luân đánh tới.
- Bụp, bụp, bụp, bụp.
Lần này lực đạo mạnh vô cùng, Kim Luân bị đánh bật ra bắn ngược trở lại bốn tên hắc y nhân, bốn tên kia đang muốn giơ tay bắt lấy thì lại bất lực phát hiện ra lực đạo quá mạnh, bọn họ không thể bắt lại được.


Ngay cả bàn tay được đề linh khí cũng bị đánh tan, Kim Luân như dao chém lên đậu hũ xẻ đôi cánh tay bọn chúng, sau đó tiếp tục xẻ vào người, nhất thời máu tươi huyết nhục tứa tung, tám nửa cánh tay đồng loạt bắn lên cao, cùng với năm tiếng hét thảm thì tám nửa cơ thể và tên mập đồng loạt rơi xuống.
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh tới nỗi sau khi tên mập mất mạng kịp kêu thảm lên thì bốn tên hắc y nhân cũng đã mất mạng.
Đúng lúc này Lã Củng chấn định lại, hắn đưa tay chưởng một chưởng lên vai Võ Thiên Hương, ánh mắt đầy căm hận nhìn Võ Kinh Hồng đang giết tên gầy quát lên:
- Võ Kinh Hồng, dừng tay, nếu không ta sẽ giết đại tiểu thư của ngươi, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!
Võ Kinh Hồng quả thực dừng tay, mắt ưng nhìn Lã Củng như nhìn một con mồi ngon khiến cho Lã Củng trong lòng run lên, tuy nhiên có con tin, hắn rất nhanh trấn tĩnh lại, đưa tay bắn một gói bột, đồng thời vung tay một cái, mười cây phi châm tẩm độc bắn tới Võ Kinh Hồng.

Làm xong tất cả, hắn vung một cái, áo bào đỏ tía bắn lên, che phủ lại thân hình mình và Võ Thiên Hương.
Võ Kinh Hồng trong lòng có cố kỵ nhưng mà nhiêu đó không thể ngăn cản quyết tâm cứu đại tiểu thư của hắn, thân hình hắn vừa động nhưng chợt thấy Lã Củng bắn túi bột và mười cây kim châm ra, Võ Kinh Hồng không khỏi chậm lại, vội vàng dạt qua một bên rồi tránh né.
- Phật!
Lúc này tiếng áo bào phần phật trong gió, Võ Kinh Hồng đưa mắt nhìn lại thì không thấy bóng dáng Lã Củng đâu, nhìn lại chỉ còn cái áo bào đỏ tía, hắn dùng thần niệm quét xung quanh nhưng lại không phát hiện ra tung tích của Lã Củng.
- Tìm hắn!
Võ Kinh Hồng quát lên, đám người phó tổng quản lúc này mới đối phó xong Thiên Tàm Tuyệt Sát độc mới tản ra tìm kiếm.
- Muốn chạy!
Bỗng dưng từ xa vang vọng tiếng quát, sau đó chợt nghe tiếng xé gió vang lên, cùng với đó một đoàn khí tức vô cùng mạnh mẽ ép tới, không khí trở nên dồn dập, một bóng người từ xa lao tới, sau đó người ta thấy một bóng nhọn từ trên trời phóng xuống đất, tốc độ nhanh vô cùng, uy thế lại mạnh mẽ.
- Ầm!
- Á!
Bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên, sau đó hai bóng người bọt lên, đúng là Lã Củng và Võ Thiên Hương, lúc này trên vai hắn có một cái lỗ máu, trên lỗ máu lại bị đóng băng, không một chút máu tươi nào nhuốm ra, nhìn lại phía dưới thì là một cái hố đất sâu và một cây trường thương màu đen bên ngoài toàn băng bao phủ..