Gió mùa hạ dần thổi, thời gian cũng dần trôi về cuối tháng.
Cây cối trong khuôn viên trường xanh tươi sum xuê, cành lá đan xen vào nhau, ánh mặt trời sáng chói lóa luôn chiếu lên nền gạch trắng ngoài hành lang rồi khúc xạ thành những chùm tia sáng thẳng hướng về phía lan can inox, để lại trên đấy những ánh sáng màu vàng nhạt.
Đàm Tư Nghi rất thích ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Trước đây khi chưa thích Lục Bạch Xuyên, trong mắt cô chỉ có cảnh, sau này thích cậu rồi tầm mắt cô chỉ còn lại mình cậu.
Giờ phút này cô lại ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy không thể tìm được chàng trai cô muốn thấy nhưng nỗi nhớ trong lòng cô vẫn không hề suy giảm.
Một cảm xúc lạnh lẽo trên má làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Quay đầu lại lập tức nhìn thấy nụ cười quen thuộc, đấy là khuôn mặt khắc sâu trong cô.
Lục Bạch Xuyên áp lon coca lạnh lên má Đàm Tư Nghi, dương năng ranh lộ ra giọng nói trong trẻo, “Tỉnh lại nào Đàm Tư Nghi.”
Nói xong cậu đưa cằm hướng về phía chai nước trên bàn, “Mang cho cậu đấy.”
Đàm Tư Nghi nhìn theo tầm mắt của cậu, chậm rãi cầm lấy chai nước, sau khi cảm nhận được nhiệt độ cô nở một nụ cười ưng ý ở góc mà Lục Bạch Xuyên không nhìn thấy.
Từ nhỏ dạ dày của Đàm Tư Nghi đã không tốt, không thể uống lạnh, thế nên dù trời mùa hè nóng bức thì cô cũng không uống.
Mà chai nước đó ở nhiệt độ bình thường.
Cô không biết là Lục Bạch Xuyên tình cờ lấy trúng hay do cậu biết được, dù thế nào đi nữa nhiệt độ kia lại khiến tình cảm của cô càng sâu sắc hơn.
Lục Bạch Xuyên ngồi trên ghế, một tay cầm coca, một tay cầm lấy vở quạt cho mát, cậu không nhịn được cười khi thấy chữ viết trên bài kiểm tra vật lý của Đàm Tư Nghi.
Chữ viết của cô gái thanh tú hệt như người vậy.
Lời nói cáu kỉnh đáng yêu.
— Môn lý khó quá đi, không muốn làm nữa.
Bây giờ đang là giữa giờ, trong lớp cũng không có bao nhiêu người, vừa phát ra tiếng là ai cũng nghe thấy, huống chi giọng nói của Lục Bạch Xuyên đã khắc ghi trong lòng cô từ lâu.
Lục Bạch Xuyên đặt lon coca xuống, dùng tay chỉ vào hàng chữ cô viết, sau đó mở miệng chọc ghẹo, “Bài tập lý không thể không làm, nếu không không thi đậu trường trung học phụ thuộc thì phải làm sao đây?”
Ngón tay thon dài trắng nõn của cậu vì vừa cầm lon coca lạnh nên đọng lại nước, giọt nước nhẹ rơi lưu lại dấu vết trên tờ giấy trắng.
Đàm Tư Nghi nhìn sang, sửng sốt vài lần, vẻ mặt ngại ngùng, “Đây, đây chỉ là lời than thở thôi, với thành tích của tớ nhất định có thể thi đậu.” Càng nói càng nhỏ dần, có vẻ như đang nản lòng.
Lục Bạch Xuyên cười thật tươi gật đầu, “Ừm, ừm, ừm. Đàm Tư Nghi rất thông minh, vật lý gì đó không làm khó được cậu.” Ngừng vài giây rồi lại chọc, “Nhưng mà tớ lại không thông minh như cậu, vậy nên bạn học Đàm Tư Nghi có thể chỉ bài cho bạn học Lục Bạch Xuyên không?”
Đàm Tư Nghi bị cậu chọc cười, “Cậu mà không thông minh à, lấy hạng nhất nhiều lần như vậy mà còn đòi tớ chỉ bài, hẳn là cậu chỉ bài cho tớ mới đúng.”
“Được thôi, tớ đồng ý.” Lục Bạch Xuyên trả lời ngay lập tức
“Hả?”
“Không phải cậu muốn tớ chỉ bài sao? Tớ đồng ý.”
“Cậu——”, Đàm Tư Nghi bị trò đùa này của cậu làm cho á khẩu không nói nên lời.
Nhưng hình như lúc đối mặt với Lục Bạch Xuyên cô luôn chột dạ, hoảng loạn, khó nén được sự vui sướng như vậy.
“Được rồi, không chọc cậu nữa, tớ nói thật đấy, nếu có gì không biết thì cứ hỏi tớ, tớ chắc chắn sẽ chỉ cho cậu.”
“Biết rồi mà.”
Ánh mặt trời nóng rực, nóng đến mức làm cô đỏ mặt, Đàm Tư Nghi nhìn chỗ bị ướt trên bài thi, dùng sức bóp chai nước rồi ngước lên nhìn Lục Bạch Xuyên, nói ra những gì cô đã nghĩ từ lâu.
“Lục Bạch Xuyên, sinh nhật của cậu là vào lúc nghỉ hè phải không?”
“Ừm.”
“Vậy nghỉ hè tớ, tớ cùng với bọn lớp trưởng đến mừng sinh nhật cậu nhé?” Đàm Tư Nghi sửa lại nửa câu đầu.
Đàm Tư Nghi không hiểu được biểu cảm của cậu khi đó, chỉ hỏi thêm một câu.
“Không được sao?”
Lục Bạch Xuyên cười lắc đầu, “Có thể.”
Nói xong cậu quay đầu, cầm lon coca lên vô tâm vô tư uống một ngụm, cảm xúc trong mắt vẫn phức tạp như cũ.
Cậu nhìn Đàm Tư Nghi giống như bình thường vẫn hay nhìn, nhưng Đàm Tư Nghi lại cảm thấy cậu không nhẹ nhàng cui sướng giống như bình thường.
Có lẽ là lòng hiếu kỳ làm rối loạn, Đàm Tư Nghi hỏi cậu, “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lục Bạch Xuyên quay đầu lại nhìn Đàm Tư Nghi, ngừng lại vài giây rồi chậm rãi phun ra mấy chữ, “Đàm Tư Nghi, tớ…” Biểu tình rối rắm phức tạp kia hoàn toàn không hợp với tính cách hoạt bát của cậu.
“Sao vậy?”
“Tớ chỉ muốn hỏi cậu muốn tặng gì cho tớ vậy? Có thể tiết lộ trước không? ” Lục Bạch Xuyên cười, răng nanh cũng lộ ra, nhưng trong ánh mắt cậu lại không có ý cười.
“Có thể.”
“Thật sự có thể à?” Cậu lại khôi phục lại như bình thường, cười lớn, “Đàm Tư Nghi, sao cậu lại dễ lừa thế! Tớ đùa vài câu cậu cũng nói, quà tặng là bất ngờ, vẫn nên giữ kín mới đúng. Sau này cậu đừng dễ tin người như thế, coi chừng trái tim cũng bị lừa đi mất. ”
Đàm Tư Nghi nhìn cậu cười đến run vai rồi cũng bật cười.
Hóa ra cậu không sao cả, không sao thì tốt.
Còn nữa ——
Lục Bạch Xuyên, tớ không dễ bị lừa, chỉ vì người đó là cậu thôi.
Đàm Tư Nghi phản bác trong lòng, nhưng chỉ gật đầu với Lục Bạch Xuyên, quay người lại tiếp tục làm bài tập lý kia.
Nếu bây giờ cô quay đầu lại một chút là có thể nhìn thấy một đôi mắt chỉ toàn hình bóng cô.
Mà chủ nhân của nó chính là Lục Bạch Xuyên.
Trong nháy mắt cô quay đi Lục Bạch Xuyên nở nụ cười, nhìn bóng dáng Đàm Tư Nghi chăm chú rất lâu, mãi đến khi chuông tan học vang lên.
Trong chớp mắt tiếng chuông kia giống như hồi chuông cảnh báo ngăn Bạch Xuyên nói bí mật ra. Tiếng chạy giỡn ồn ào náo động, tiếng chuông kiểu cũ âm vang, gió mùa hạ khô nóng thổi mạnh ngăn chặn câu nói che giấu đã lâu. Đàm Tư Nghi quay đầu lại nhìn Lục Bạch Xuyên, “Cậu mới nói gì đó, nói nhỏ quá tớ không nghe thấy.”
Lục Bạch Xuyên cười lắc đầu.
Ánh ban mai ngoài cửa sổ hừng sáng, rừng cây chuyển động, gió thổi vi vu, tất cả trong cảnh mùa hè năm đó ở Giang đài đều biết tâm sự chân thành nhất sâu trong lòng chàng trai ấy.