Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 116: Em không vô dụng



Cố Thâm "Em không vô dụng."

"Em rất đáng yêu. Chỗ đó của em khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, chỗ này còn mềm mại đầy đặn, da thịt trắng trẻo. Tiếng rên rỉ của em cũng vậy...Tôi rất thích. Cả người em không có chỗ nào vô dụng cả."

Hắn đặt tay lên ngực cô xoa nắn nhẹ nhàng. Hàn Kỳ Âm càng nghe càng cảm thấy mấy lời khen này...có chút thô tục vậy...

"Ý của em không phải là như thế..."

Cô đỏ mặt. Bầu không khí rõ ràng đang nghiêm túc giờ đây lại có chút ái muội.

Cố Thâm dừng lại hạ tay xuống, chuyển sang ôm chặt eo cô. Cằm của hắn tì lên đỉnh đầu cô, thanh âm trầm trầm truyền xuống

"Tôi từng nói sẽ không để em chịu thiệt thòi hay ức hiếp..."

"Lão đại..."

Hàn Kỳ Âm đưa ngón tay lên môi hắn chặn lại

"Em không hề bị thiệt thòi hay ức hiếp gì cả. Đây là quyết định mà em đã chọn lựa, chọn lựa được ở bên cạnh anh, nếu như so với anh từng phải trải qua thì những thứ này đã là gì..."

"Hơn nữa em tin rằng sẽ có một ngày bọn họ sẽ thay đổi cái nhìn về em, sẽ dần dần chấp nhận em."

Đến Cố Thâm từng là một con người tàn nhẫn, lạnh lùng như băng tảng ngàn năm còn dần thay đổi vì cô thì sẽ có một ngày đám Tư Duệ cũng thế.

Ánh mắt Cố Thâm sâu thẳm nhìn vào cô, hắn đặt lên trán cô một nụ hôn thay cho lời muốn nói. Trong căn phòng tràn ngập ấm áp yêu thương, không cần biết bên ngoài gió tanh mưa máu.

Hằng ngày, Hàn Kỳ Âm đều chăm chỉ luyện tập, không quan tâm đến lời anh ta nói nữa. Sau đó lại đọc thêm sách, tìm hiểu về lĩnh vực của Cố Thâm làm, lúc đó cô mới biết là ngoài là lão đại của thế giới ngầm ra, thân phận của hắn còn là nhà tài phiệt, kinh doanh bất động sản, chẳng trách quán bar lớn nhất hồi đó cô làm là thuộc về Cố Thâm.

Cố gia tham gia vào thị trường kinh tế, là thế lực đứng sau góp phần rất lớn, có thể nói gần như là thao túng thị trường. Chỉ cần một cái chuyển mình của hắn đã làm cho cả nền kinh tế rung chuyển.

Cô suy nghĩ mông lung, những công việc ở 'khoảng sáng' này sẽ do cái gia tộc nhánh dưới trực thuộc của hắn tham gia quản lí. Còn ở đây chủ yếu hắn sẽ điều hành hoạt động 'tối', đó là buôn bán, nghiên cứu, phát triển vũ khí.

Hàn Kỳ Âm bấy giờ mới nhớ ra vụ khẩu súng lần trước quên chưa nói cho hắn biết, còn cả về chuyện bản nghiên cứu 'Z' nữa. Hắn đang có một tham vọng rất to lớn, nhưng mà...tại sao cô lại thấy lo lắng như vậy?

Có lẽ là mấy ngày hôm nay suy nghĩ nhiều, tâm trạng cô có chút căng thẳng. Hôm trước Cố Thâm đã bảo Mạc Tư Huyền đem thuốc bôi cho cô, lúc đó ánh mắt của anh ta hơi là lạ, sau vụ việc anh ta cảnh cáo hôm đó thì Mạc Tư Huyền lại trở về như cũ, không bày tỏ thái độ gì nữa.

Còn Hàn Thước và Khang Duật không xa cách mà cũng không gần gũi. Cô cảm giác bọn họ ít thành kiến với cô hơn, nhưng cũng không chủ động tiếp xúc với cô. Có lẽ đối với sự tồn tại của cô, bọn họ không để tâm lắm.

Hàn Thước và Khang Duật cũng không ở Cố gia nhiều mà thường xuyên ra ngoài. Hàn Kỳ Âm còn định tiếp tục ăn cơm dưới nhà bếp nhưng Cố Thâm không cho phép, bắt cô phải ngồi ăn với hắn. ngôn tình hay

Đường đường là người phụ nữ của hắn, lại trốn chui trốn lủi dưới nhà bếp ăn cơm?

Thế là trong bữa ăn hôm nay, đang ăn dở được một nửa, bỗng nhiên Cố Thâm lại ôm cô ngồi lên lòng mình, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Hắn xúc một thìa cơm đưa lên môi cô, thản nhiên yêu cầu

"Há miệng ra."

"Lão đại...chuyện này..."

Hàn Kỳ Âm bối rối liếc mắt sang đám Tư Duệ. Quả nhiên tám con mắt đang nhìn chằm chằm hai người, đặc biệt là Tư Duệ, mắt anh ta như hai tia laze chiếu thẳng về phía cô, sống lưng Hàn Kỳ Âm nổi da gà, gương măt anh ta đã đen cả lại.

Cố Thâm siết chặt eo cô ngầm báo hiệu đừng nên chống đối. Hắn lại muốn làm gì đây? Hàn Kỳ Âm nhìn vào mắt hắn, cuối cùng nuốt nước bọt một cái rồi há miệng ra để hắn đút cơm vào.

"Lão đại. Em tự ăn được. Anh bỏ em xuống đi."

Thế này thì hơi quá, đang trong lúc ăn mà thân mật như vậy, lại còn có đám Tư Duệ ở đây, cô thực sự là ăn trong lo sợ.

Còn hắn đang muốn ngầm báo cho bọn họ biết rằng Hàn Kỳ Âm rất được hắn coi trong và ưu ái. Cho dù hắn không hỏi nhưng vẫn biết cách mà bọn họ đối xử với cô.

"Ngoan. Nghe lời."

Cố Thâm xúc thêm một thìa cơm nữa, đưa đến trước miệng cô, Hàn Kỳ Âm không thể chống cự, đành phải ăn hết.

Lúc này Tư Duệ đã không nhịn nổi nữa, đập bàn một cái đen mặt đi ra. Hàn Thước và Khang Duật một lát sau cũng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Mạc Tư Huyền kiên nhẫn ăn hết, sau đó mới chậm rãi lau miệng, trước khi đi còn chào Cố Thâm một tiếng.

Đợi cánh cửa đóng lại rồi, Hàn Kỳ Âm mới thở dài ỉu xìu nói với hắn

"Lão đại...anh làm vậy hơi quá..."

Cố Thâm buông thìa xuống, lấy khăn lau miệng giúp cô. Hắn chăm sóc cặn kẽ như em bé, xong xuôi mới thản nhiên trả lời

"Tôi là lão đại. Không phải bọn họ."

Câu này...bá đạo quá...

Không phải hắn không tỏ thái độ gì thì bọn họ cái gì cũng đều có thể làm. Năng lực và cách đối xử là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể vì cô yếu kém hơn mà bọn họ lại coi khinh cô, trong khi đã biết rằng cô là người phụ nữ của hắn.