"Việc đục nước béo cò mà em nói cũng không ai dám làm. Hiện tại chỉ có Cố gia và Nam gia đang là hai gia tộc có thế lực lớn nhất thế giới ngầm, có vô số gia tộc nhánh dưới quản lí, còn các gia tộc nhỏ lẻ khác không bàn tính đến. Riêng chuyện chỉ cần tôi ra tay trước thôi thì đã là một chấn động lớn rồi."
Cô lờ mờ hiểu rõ sẽ là cục diện bị thay đổi, có thể vẫn có các gia tộc gió chiều nào xoay chiều ấy, có những người theo Cố Thâm và sẽ có những người theo Nam Huyền Dạ. Hoặc có thể là cả hai.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô
"Nhiệm vụ của em là luyện tập thật tốt. Và thỏa mãn tôi..."
"..."
Vế đầu rất ổn, nhưng vế đằng sau lại tức thì hóa sói vậy...
"Sắp tới sẽ có một bài kiểm tra nhỏ cho em."
"Kiểm tra sao?"
Hàn Kỳ Âm ngạc nhiên. Cô vẫn còn chưa chuẩn bị kĩ càng mà.
"Không có nhiều thời gian nữa."
"Lão đại, sắp tới có chuyện gì sao?"
"Em cứ việc chuẩn bị cho tốt."
Hắn xoa đầu cô. Ánh mắt sâu thẳm, cô gật gật đầu, nếu hắn đã không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi nữa.
"Lão đại...em có một thỉnh cầu..."
"Sao vậy?"
"Ngày mai em muốn ra ngoài một lát."
Đã đến đây một thời gian rồi mà không được ra ngoài, cô sắp chán muốn chết rồi...Ngày ngày nhìn phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài mà chân tay cứ ngứa ngáy, hận không thể chạy ngay ra ngoài lập tức.
Cố Thâm không trả lời ngay mà trầm ngâm, một ngón tay còn cuộn lấy lọn tóc của cô nghịch nghịch.
"Lão đại..."
Cô ôm lấy cánh tay hắn làm nũng, mắt to chớp chớp vài cái.
"Cũng không phải là không được..."
Từ cuối còn kéo dài ám chỉ.
Hàn Kỳ Âm biết ngay thể nào hắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, ngoài miệng cười ngọt ngào ôm lấy tay hắn nũng nịu, bên trong lại thầm mắng hắn
"Lão đại ~ anh có điều kiện gì em cũng đáp ứng..."
Hắn nhướn mày lên, khóe miệng lộ rõ nụ cười hàm ý
"Bất cứ điều kiện gì?"
"Vâng..."
Sau gáy Hàn Kỳ Âm chợt rợn lên, nhưng đã lỡ trèo lên lưng hổ mất rồi...
Cố Thâm nâng cằm cô lên, gương mặt hoàn mỹ kề sát cùng hơi thở nóng bỏng
"Vậy thì nhờ cả vào thành ý của em tối nay rồi..."
Nói rồi còn cắn vào gò má phấn hồng của cô một cái, hàm ý đã thể hiện quá rõ ràng, tối nay cô đừng hòng thoát, e là sẽ bị khi dễ một trận nên thân...
Khóe môi Hàn Kỳ Âm cười rất ngọt ngào, còn ánh mắt Cố Thâm giống như con mèo sắp được ăn cá, gian manh...
Được sự đồng ý của Cố Thâm, tâm trạng của cô liền hào hứng hẳn lên, bánh kem và sữa đã ăn xong, bèn nhảy khỏi người hắn "em đi tập luyện!". Sự vui mừng hiện rõ lên trên khuôn mặt cô. Từ khi vào Cố gia đến giờ, hắn mới thấy cô thoải mái nở nụ cười rạng rỡ như vậy.
Ra khỏi phòng, lại tình cờ gặp Mạc Tư Huyền chuẩn bị đi vào. Hàn Kỳ Âm gật đầu với anh ta một cái, ánh mắt Mạc Tư Huyền liếc qua cô nhưng cũng không nói gì, gõ gõ cửa rồi đi vào.
Hàn Kỳ Âm cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa mà bây giờ chỉ chăm chỉ tập luyện, chuẩn bị cho bài kiểm tra mà Cố Thâm giao cho sắp tới.
Kĩ năng của cô dạo gần đây tiến bộ lên không ít, Tư Duệ dù không cam lòng nhưng cũng phải công nhận, bắt đầu dạy cô khó hơn. Nhờ vào tài quan sát nhạy bén, nhanh nhạy mà cô chỉ cần tập qua vài lần liền nắm bắt được ngay.
Hàn Kỳ Âm đã chứng minh rằng chỉ cần có người dạy là cô có thể tiến bộ, cô không phải người vô dụng. Tư Duệ quan sát gương mặt nhìn nghiêng đang chăm chú ngắm bắn vào mục tiêu của cô, trong lòng bỗng thấy bớt ác cảm hơn.
Nhìn dáng vẻ đó, Tư Duệ lại nhớ đến bản thân mình năm xưa cũng giống như thế, ngày ngày đều phải cố gắng từng chút một để có ngày được hôm nay.
"Tư Duệ! Tư Duệ!"
Hàn Kỳ Âm gọi mấy tiếng liền mà anh ta không trả lời, bèn vẫy vẫy tay trước mặt anh ta.
"Có chuyện gì vậy?"
Tư Duệ lại khôi phục dáng vẻ càu nhàu ban đầu, bộ dạng đăm chiêu vừa lúc nãy là lần đầu tiên Hàn Kỳ Âm nhìn thấy, trong mắt cô lúc nào anh ta cũng là kẻ lắm mồm nhất nhưng ánh mắt vừa nãy của Tư Duệ rõ ràng lộ ra chút cô đơn hoài niệm.
Thực ra Hàn Kỳ Âm rất muốn hiểu thêm về bốn người bọn họ, nhưng nếu cô hỏi lại sợ rằng sẽ khiến bọn họ càng thêm ghét hơn, hỏi Cố Thâm thì sợ hắn nghĩ cô nhiều chuyện, thế là lại thôi.
"Chỗ này thế nào nữa?"
Cô hỏi.
Tư Duệ hừ một tiếng chế nhạo cô kém cỏi nhưng lại hướng dẫn cho cô. Hàn Kỳ Âm nghe nhiều đã quen rồi. không để ý lời anh ta nói.
"Đã hiểu chưa?"
Cô gật gật đầu.
Tư Duệ nhìn bóng lưng Hàn Kỳ Âm từ đằng sau, chợt nhàn nhạt cất tiếng
"Hàn Kỳ Âm. Tôi vẫn luôn thắc mắc một điều, cô là ai?"
Bàn tay cầm súng của cô chợt sững lại, viên đạn vừa bắn ra lệch khỏi hồng tâm.
"Lão đại không điều tra được thân thế của cô, rốt cuộc cô tiếp cận lão đại với mục đích gì?"