Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 15: Cuộc chạm trán với người của Nam gia



Vấn đề là bọn chúng không nhân cơ hội tiêu diệt Cố Thâm ngay lúc đó mà còn bám theo sau. Mục đích thật sự của bọn chúng là gì?

Lúc này trực thăng của Mạc Tư Huyền đã hạ cánh xuống nơi mà chiếc trực thăng của Cố Thâm rơi xuống, ở đây là một vùng đất bằng phẳng, bốn bề là rừng cây, không biết lão đại đi hướng nào?

Thiết bị liên lạc còn đột nhiên có vấn đề, anh ta đã cố thử liên lạc nhưng đều không bắt được tín hiệu của hắn. Điều này vô cùng kì lạ, thiết bị liên lạc của Cố gia được Cố Thâm đích thân chế tạo, trước giờ chưa từng xảy ra hỏng hóc, ở trong vùng không có sóng cũng không hề gây trở ngại, chỉ là lần này lại xảy ra vấn đề đúng lúc xảy ra chuyện, nếu không phải do điều kiện tự nhiên thì chỉ có thể là do bàn tay của con người nhúng vào.

Vừa lúc nãy quả bom mà Chu Nham bắn vào trực thăng của Cố Thâm là của Nam Huyền Dạ, vậy là Nam gia đã nhúng tay vào chuyện này. Mạc Tư Huyền nhìn xác vũ khí bị nổ tung cùng trực thăng, biết ngay là Cố Thâm không mang theo nhiều vũ khí, nếu chằng may chạm trán đám người của Nam gia…

Anh ta tin tưởng lão đại, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.

“Khang Duật. chúng ta phải tách nhau ra đi tìm lão đại thôi.”

Khang Duật cũng lo lắng không kém Mạc Tư Huyền, trong Cố gia, anh ta phụ trách về các loại vũ khí, bề ngoài cao lớn, để tóc húi cua, lông mày cùng đôi mắt sắc bén, nhìn anh ta rất giống một đại ca của băng nhóm xã hội đen.

“Được.”

Khang Duật có cùng ý kiến với Mạc Tư Huyền, hai người đem theo thuộc hạ của Cố gia chia nhau đi tìm Cố Thâm, còn trong khu rừng nơi Hàn Kỳ Âm cùng hắn đang núp, Tư Duệ nhỏ giọng hỏi hắn

“Lão đại. Chúng ta nên làm gì?”

“Trong súng của chú và Hàn Thước còn bao nhiêu viên?” Hắn nhìn đám người không xa, hỏi.

Tư Duệ kiểm tra “Tổng cộng mười sáu viên.”

Súng của Cố Thâm còn mười viên chẵn, ban nãy đã bắn mất một viên. Hắn nói với Hàn Thước

“Chú đi bắt một con rắn độc về đây.”

Hàn Thước y lệnh làm theo, bởi vì người anh ta kháng với tất cả các nọc độc, ở trong rừng thì không thiếu rắn, anh ta nhẹ nhàng rời đi, chưa đầy năm phút đã bắt một con rắn độc trở về, Hàn Kỳ Âm nhìn con rắn đó còn độc hơn cả con rắn lúc nãy, nhất thời không biết hắn định làm gì.

Hắn nhận lại con rắn trên tay Hàn Thước, sau đó dùng sức bóp chết nó. Không sai, là bóp chết một cách dễ dàng. Hàn Kỳ Âm nhìn con rắn còn không kịp giãy dụa đã chết tươi thì nuốt nước bọt một cái, tay cô bất chợt sờ nhẹ lên cổ mình, da gà nổi lên. Gương mặt Cố Thâm không chút cảm xúc, vạch miệng nó ra rồi ép nọc độc tẩm vào đạn.

Đúng là quá nham hiểm.

Cố Thâm làm xong, ba người chỉ có tổng cộng hai mươi lăm viên, đúng là cần phải dùng mưu mới có thể nắm chắc phần thắng.

Dựa vào thân thủ của ba người bọn họ, không tính cô thì bây giờ dư sức thắng.

Người xưa có câu kẻ mạnh thật sự là kẻ biết dùng mưu kế đánh bại kẻ thù.

Hàn Kỳ Âm liếc nhìn đám người của Nam Huyền Dạ vẫn tìm kiếm xung quanh mà không rời đi, hiện tại chỉ có một mình cô là không có vũ khí, nhưng Cố Thâm đã lấy con dao từ Hàn Thước ném cho cô, con dao găm rất vừa với tay cô, chuôi dao còn khắc kí hiệu của Cố gia là một đầu con sư tử, mắt nó đính hai viên kim cương đỏ.

Cố Thâm không nói năng gì, cô cũng đủ hiểu là cần phải tự mình bảo vệ bản thân, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước rồi ra hiệu cho Tư Duệ và Hàn Thước. Tư Duệ bắn một phát vào chỗ hiểm, một tên ngã xuống, mặt mũi hết xanh rồi lại tím, giãy dụa đau đớn do nọc độc rồi sùi bọt mép mà chết. Cả quá trình còn chưa đầy mười giây.

Bời vì súng của Cố gia được cải tiến hệ thống giảm thanh nên mấy tên còn lại không biết viên đạn được bắn ra từ đâu, bọn chúng chỉ biết hỗn loạn tìm kiếm. Đúng lúc này Hàn Thước núp từ một phía khác bắn tiếp hai tên nữa, chúng chết y như tên đầu tiên, giãy dụa đau đớn.

Đám thuộc hạ của Nam Huyền Dạ càng hoảng hơn, chúng như rắn mất đầu, nổ súng lung tung. Hàn Kỳ Âm vội nấp sau hơn vào đằng sau thân cây, ngó sang bên cạnh đã thấy Cố Thâm biến mất từ lúc nào.

Ánh mắt cô nhìn quanh quất, cô thấy hắn đang tiến lại gần đám người của Nam Huyền Dạ, áo sơ mi đen của hắn như hòa chung với bóng tối mập mờ, hắn di chuyển nhanh và nhẹ, lợi dụng mấy bụi cây, thừa cơ địch không chú ý đã nhanh chóng kết liễu năm tên.

Thân thủ của hắn quả thật rất giỏi, đôi mắt hắn lóe lên giống như loài báo đi săn mồi trong màn đêm, bên này Hàn Thước và Tư Duệ cũng đã giết chết thêm được bốn tên nữa.

Cô nhìn ba người bọn họ hành động nhanh gọn, chuẩn xác, lòng thầm cảm thấy bản thân còn quá thiếu sót. Nhất là Cố Thâm, hắn dường như không tốn chút sức lực để giải quyết bọn chúng, giống như bọn chúng không xứng làm đối thủ của hắn.

Đúng lúc này Hàn Kỳ Âm thấy có một tên bất chợt quay đầu phát hiện ra Cố Thâm đang ngắm bắn một tên khác, hắn nhanh chóng giơ súng lên, cô bèn lao ra từ sau gốc cây với tốc độ nhanh nhất, không chần chừ đâm con dao vào sau lưng hắn.

Mấy tên còn lại nhìn thấy cô, liền xả súng liên hồi, Hàn Kỳ Âm lộn người một vòng tránh đạn. Cố Thâm cũng đã phát hiện ra, Tư Duệ và Hàn Thước nhảy ra bắn lại vào bọn chúng, vừa bắn vừa nấp để né đạn. Bỗng nhiên từ xa vang lên hàng loạt tiếng bước chân, một đám thuộc hạ nữa của Nam Huyền Dạ chạy đến, lần này chúng phải đến năm mươi tên. Tư Duệ nhìn thấy, không kìm được chửi

“Chết tiệt!”

Hàn Thước khuân một táng đá ném vào bọn chúng, cả bốn người nhân cơ hội chạy đi, cô phải cố hết sức mới có thể bắt kịp ba người bọn họ, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì cô phát hiện ra có tia sáng le lói từ sau lùm cây rậm rạp. Hàn Kỳ Âm vội vàng gọi

“Lão đại. Bên này!”

Cô kéo tay hắn chạy vào đó, vạch đám lá cây rậm rạp ra, trước mặt là một khe nhỏ nhưng đủ rộng để người có thể chui qua, Tư Duệ và Hàn Thước nhanh chóng chạy theo. Cả bốn người chen chúc qua khe nhỏ, cái khe dần rộng ra, đến lúc ra khỏi cái khe thì bọn họ đang ở trong một hang động.